Chương 7: Sao giải cổ cho ngươi mà ngược lại càng thảm hơn
Người kia đứng dậy, cực kỳ tự nhiên phủi ngói vỡ và gỗ vụn trên vai và vạt áo, sau đó ngẩng đầu cùng Tiền lão gia bốn mắt nhìn nhau.
Biên Trọng Hoa buông tay nhún vai nói: "Ngại quá, ta cũng không muốn xuất hiện thế này đâu nhưng bốn phía đều có người trông coi nên ta đành phải xuống từ nóc nhà thôi."
Vừa dứt lời, hắc khí tanh hôi bắn ra từ trên người Tiền lão gia bay thẳng đến mệnh môn của Biên Trọng Hoa: "Ngươi còn dám quay lại à, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông vào! Đã thế thì đừng trách ta độc ác!"
Một thanh đao nhỏ bằng bạc từ trong ngực Biên Trọng Hoa vọt lên cao, ánh sáng bạc và hắc khí chạm vào nhau giằng co trong không trung.
Biên Trọng Hoa nói: "Không trách ngươi mà trách ta, hôm đó tối như bưng nên ta không nhìn kỹ, không ngờ mạng ngươi lớn thật, hôm nay ta ra ngoài thành ngẫm lại vẫn nên lấy yêu đan của ngươi để trừ hậu hoạ, kết quả trở lại xem, hắc! Ngươi thế mà chưa chết à?"
Tiền lão gia tức sùi bọt mép quát: "Ăn nói ngông cuồng! Đừng tưởng ngươi là ám hầu thì ta sẽ sợ ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ nhoi của triều đình, thật sự tưởng ta......"
Biên Trọng Hoa ngắt lời hắn: "Ngươi nói nhảm nhiều quá, đừng gào như quỷ được không? Chúng ta mau đánh đi, đánh xong ta còn phải tìm khách điếm ngủ một giấc nữa."
Nói xong thanh đao nhỏ hiện ra ánh sáng bạc đâm xuyên qua hắc khí, mang theo sát ý không hề che giấu lao thẳng vào ngực Tiền lão gia, Tiền lão gia chẳng chút hoang mang, ngưng tụ hắc khí thành bức tường che trước người.
Ai ngờ hắc khí lại chẳng có ích gì! Thanh đao dễ dàng xuyên qua, Tiền lão gia hoảng hốt nghiêng người trốn nhưng vẫn né không kịp, cánh tay bị chặt đứt một nửa, cánh tay vừa rơi xuống trong nháy mắt biến thành móng chuột.
Tiền lão gia ôm vết thương hét thảm một tiếng, bên ngoài vọng vào tiếng bước chân rầm rập, xem ra đám tay chân phát giác có chuyện không ổn nên vội vàng chạy đến.
"Sao, sao lại như vậy? Không thể, không thể nào." Tiền lão gia ngẩng đầu, đột nhiên trông thấy vai trái Biên Trọng Hoa phát sáng rồi hiện ra một bức tranh Giao Long Đồ Đằng.
Tiền lão gia bỗng dưng phản ứng kịp, hoảng sợ vừa bò vừa chạy lảo đảo ra ngoài, giọng nói cũng thay đổi: "Ngươi là Quỷ Sát Sứ! Quỷ Sát Sứ sao lại tới nơi này! Sao có thể!"
Nhưng Biên Trọng Hoa không cho hắn cơ hội chạy trốn mà vung ống tay áo lên, lưỡi đao bạc liền đâm vào lồng ngực Tiền lão gia rồi rạch thẳng xuống, trực tiếp mổ banh ngực hắn, Tiền lão gia gào lên thê thảm, biến thành một con chuột khổng lồ bốc lên hắc khí ngã xuống, Biên Trọng Hoa tiến lên mấy bước lấy ra một viên yêu đan dính máu đen từ trong thi thể rồi bóp nhẹ, yêu đan vỡ nát.
Cửa phòng đột ngột bị phá tan, mười mấy tên tay chân xông vào, đến khi thấy tình huống trước mắt thì lại ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau chẳng biết làm sao.
Biên Trọng Hoa mặc kệ bọn hắn, đi đến cạnh giường hỏi: "Có