Chương 76: Nhưng ta đã có người trong lòng
“Vì vậy lúc trước mẹ ta mới dặn ta tuyệt đối đừng đi kinh thành vì sợ ta rơi vào vũng nước đục trong cung, nếu ngày nào đó lộ ra thân phận thật sự thì e là sẽ gặp nguy hiểm.” Kỳ Từ thở dài không nói thêm gì nữa.
Biên Trọng Hoa cũng không ngờ lại có cả câu chuyện dài như vậy, ngồi thừ ra hồi lâu mới nói: “Đừng lo, giờ ngươi đã là Vương gia, chẳng ai cố tình bới móc thật giả đâu.”
Kỳ Từ cúi đầu nhìn hai tay đan vào nhau, nghẹn ngào nhớ lại từng điều nhỏ nhất về Kỳ Như Lan nhưng không tìm ra sơ hở nào chứng tỏ mình không phải con ruột của bà, y thì thào: “Mẹ ta luôn đối xử với ta rất tốt, ta nhớ bà lắm.”
Biên Trọng Hoa vỗ vai Kỳ Từ an ủi.
Kỳ Từ cố nén nỗi lòng che giấu bi thương của mình rồi cười nói với Biên Trọng Hoa: “Vậy ngươi muốn uy hiếp ta làm gì?”
Biên Trọng Hoa nhếch miệng: “Giờ chưa cần phải vội.”
Mặc dù đột ngột biết được một bí mật chấn động như thế nhưng dù sao đường dài vẫn phải đi tới đích, Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa cáo biệt Dược bà bà rồi tiếp tục lên đường về kinh thành.
Dược bà bà lo lắng cho Kỳ Từ, sợ y đi kinh thành sẽ gặp biến cố nhưng biết mình không khuyên được nên cũng chẳng nhiều lời nữa, chỉ tiễn họ ra khỏi sơn cốc.
Tiễn Kỳ Từ đi xong, Dược bà bà trở lại bên hồ nhìn mặt nước phẳng lặng cảm khái những năm qua, sau đó về nhà gỗ, sực nhớ ra điều gì nên vào phòng lục lọi, chỉ chốc lát sau đã tìm ra một tập tranh cũ kỹ ố vàng, Dược bà bà lẩm bẩm: “Chắc phải đưa cái này cho đứa bé kia thôi.”
Vừa nói Dược bà bà vừa lật ra tập tranh, vừa nhìn là biết do Kỳ Như Lan vẽ, bức đầu tiên vẽ một hồ nước tĩnh mịch, bức thứ hai vẽ một nữ tử đứng bên hồ che mặt thút thít.
Còn bức thứ ba vẫn là cảnh sắc tuyệt mỹ của hồ nước nhưng giữa hồ nổi lên một đứa bé.
Vì đường bị núi sập làm lún xuống nên đoàn người buộc phải đi đường vòng về kinh thành, sau một ngày lặn lội mệt nhọc thì đến thành trấn.
Thành trấn này tính cả quan đạo Nam Bắc, đường thủy và đường bộ đều có đường tắt nên khá nhộn nhịp, đoàn người Kỳ Từ lũ lượt kéo vào thành cũng chẳng gây chú ý cho người khác vì khách tới lui quá nhiều, tuyệt nhiên không có gì lạ lẫm.
Vì tạm thời thay đổi lộ trình nên quan viên trong thành trấn không biết Vương gia sẽ đi ngang qua đây, hơn nữa Kỳ Từ cũng ngại ứng phó với các quan viên kia, thế là đoàn người tìm đại một khách điếm ngủ qua đêm.
Tiểu nhị khách điếm rất tinh mắt, trong đoàn người liền nhận ra Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa có khí thế bất phàm, đoán chắc không phải người tầm thường nên đon đả hỏi thăm: “Hai vị công tử tới đây làm ăn hay du ngoạn vậy ạ?”
Biên Trọng Hoa nhìn hắn một cái rồi cười nói: “Du ngoạn.”
“Xem ra hai vị công tử cũng nghe danh chỗ kia nên mới đến nhỉ!” Tiểu nhị cười hì hì, trên mặt lộ vẻ sâu xa.
“Chỗ nào?” Kỳ Từ thắc mắc.
Tiểu nhị ngẩn người: “Chẳng lẽ hai vị công tử không biết sao?”
“Chúng ta mới tới nên chưa nghe gì cả.” Kỳ Từ đáp.
“Ha! Thì ra là chưa biết!” Tiểu nhị vỗ đùi, “May mà ta hỏi chứ nếu không hai vị công tử đã bỏ lỡ rồi! Nhưng nơi này không thích hợp nói công khai, hay là vậy đi, ta chỉ đường cho hai vị công tử, ban đêm hai vị ra ngoài đi dạo tới chỗ kia sẽ hiểu thôi!”
Kỳ Từ vẫn chưa hiểu gì, còn Biên Trọng Hoa cũng đại khái đoán được tiểu nhị nói đến chỗ nào nên không khỏi nhíu mày.
“Biết đâu sau này chẳng còn dịp nào tới đây nữa, hay là chúng ta đi dạo thử xem?” Sau khi trò chuyện với tiểu nhị, Kỳ Từ nói với Biên Trọng Hoa. Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ muốn nói lại thôi, tự nhủ chắc nơi đó cũng không như mình nghĩ nên gật đầu đồng ý.
Suy cho cùng không phải kinh thành nên ban đêm vẫn hơi quạnh quẽ, hai người đi trên đường thấy các cửa hàng đã bắt đầu thắp đèn đóng cửa,