Chương 86: Đêm dài đằng đẵng ngủ không được, tìm ngươi uống rượu
Kỳ Từ giật mình nắm lấy ngón tay Biên Trọng Hoa rồi kéo chăn bọc kín người.
"Hử?" Biên Trọng Hoa ung dung rút tay lại rồi hỏi, "Sao? Đau không?"
Kỳ Từ nuốt khan lắc đầu: "Không đau, không sao, đừng lo, ta... ta chỉ thấy hơi lạnh thôi."
Trong lòng Biên Trọng Hoa cảm thấy tiếc nuối nhưng ngoài mặt vẫn cười: "Ừm, không đau thì tốt, đúng là không bị thương thật."
Hai người đang nói chuyện thì Dược bà bà đem quần áo vừa mượn về, Kỳ Từ thấy không cần quấn chăn che thân nữa mới thở phào nhẹ nhõm cầm quần áo rồi cảm kích tạ ơn Dược bà bà.
Dược bà bà nhìn y chằm chằm, đột nhiên nói: "Hài tử, mặc đồ xong để ta bắt mạch cho ngươi nhé."
Kỳ Từ vâng dạ gật đầu rồi đứng dậy sang phòng khác mặc đồ.
Dược bà bà ra phòng ngoài tìm ghế ngồi xuống, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Lúc đó rõ ràng bà thấy Kỳ Từ đã..........
Tại sao........
Dược bà bà ngổn ngang trăm mối, khẽ lầm bầm: "Chẳng lẽ đứa bé kia thật sự không phải người sao?"
Bà đang nghĩ miên man thì Kỳ Từ đã mặc đồ xong đi ra.
Dược bà bà lấy lại tinh thần, chỉ vào ghế đối diện mình bảo Kỳ Từ ngồi xuống, Kỳ Từ ngoan ngoãn nghe theo rồi vén tay áo lên cho Dược bà bà bắt mạch.
Dược bà bà lấy miếng vải xếp lại lót dưới cổ tay Kỳ Từ, đặt ba ngón lên cổ tay chỉ thấy mạch tượng bình ổn, không nổi không chìm hoàn toàn chẳng khác gì người thường, bà lâm vào trầm tư, chậm rãi nhíu mày.
Kỳ Từ thấy vẻ mặt này của bà liền hỏi: "Bà bà, sao rồi ạ?"
"Ngươi......" Dược bà bà ấp úng không biết nên nói gì, "Có thấy đau chỗ nào không?"
Kỳ Từ lắc đầu.
"Vậy có cảm thấy chỗ nào khác lạ không?"
"Khác lạ?" Kỳ Từ mơ hồ, "Khác lạ gì ạ?"
"Không có gì." Dược bà bà lắc đầu thở dài, lẩm bẩm nói: "Thôi, mệnh do trời định, không sao thì tốt rồi."
Kỳ Từ muốn hỏi thêm nhưng bị mấy câu của Dược bà bà cắt ngang, bỗng nhiên Kỳ Từ sực nhớ ra gì đó nên đi nhanh vào phòng, vội vàng hỏi Biên Trọng Hoa nằm trên giường: "Lúc nãy ngươi nhìn lưng và gáy ta không thấy vết thương hay vết sẹo nào à?"
Thấy Biên Trọng Hoa lắc đầu, Kỳ Từ cũng sửng sốt.
"Sao vậy?" Biên Trọng Hoa hỏi.
"Trên gáy ta phải có sẹo mới đúng, trước kia bị bắt vào thanh lâu đã bị đóng dấu ở đó mà." Kỳ Từ vừa nói vừa kéo vạt áo ra xem, vết bớt màu đỏ trước ngực vẫn còn.
Màu đỏ chói mắt như đang nhắc lại chuyện cũ trước kia.
Nghe Kỳ Từ nói xong, Biên Trọng Hoa cũng nhíu mày.
Trước đó hai người bị niềm vui trùng phùng làm cho mê muội, giờ nghĩ kỹ lại toàn là chuyện kỳ quái.
Nếu hai người cùng ngã xuống vách núi thì tại sao bảy ngày sau Kỳ Từ mới tỉnh? Hơn nữa còn chẳng bị tổn hại gì?
Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Hai người đang im lặng nhìn nhau thì ngoài phòng chợt vang lên tiếng hét của Dược bà bà.
Kỳ Từ lập tức lao ra khỏi phòng: "Bà bà sao vậy?!"
Dược bà bà đứng ngoài sân, ngón tay run rẩy chỉ về phía hồ chôn rồng.
Kỳ Từ nhìn theo ngón tay bà cũng sợ ngây người.
Hồ nước biến thành một hố sâu khổng lồ, nước hồ khô cạn không còn một giọt, đá sỏi gỗ vụn cỏ dại phủ đầy đáy hố, hoàn toàn chẳng có chút sức sống nào.
Dược bà bà nhìn thấy quan tài hôm đó mình đẩy xuống.
Nắp quan tài bị mở ra, bên trong chỉ còn tập tranh bị ngâm nước nát nhừ.
Không có thi thể.
Biên Trọng Hoa đi đứng bất tiện nên là người cuối cùng ra khỏi nhà gỗ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi sững sờ, sau đó nhíu mày.
"Đây...." Dược bà bà lắp bắp nói không nên lời, "Đây là chuyện gì chứ?"
Câu hỏi bay theo gió, không ai có thể trả lời.
Sau lúc khiếp sợ chỉ còn lại hoang mang và khó hiểu, Dược bà bà định nói chuyện này với người trong thôn nên bảo Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ về phòng, còn mình vội vàng đi vào thôn.
Biên Trọng Hoa biết có chuyện khác thường tất có yêu ma nên bảo Kỳ Từ: "Ngày mai chúng ta lên đường về kinh thành đi."
Kỳ Từ thảng thốt: "Gấp quá vậy."
Biên Trọng Hoa nói: "Yêu vật kỳ dị gặp phải khi hộ tống ngươi suốt đoạn đường này còn nhiều hơn ta thấy trong một năm đi làm nhiệm vụ, không mau trở về e là sẽ còn gặp