Chương 88: Làm nhiều nói ít
Sương mù tan đi, Biên Trọng Hoa mở mắt ra mới phát hiện mình vẫn giữ nguyên động tác cầm hương ở góc tường.
Nén hương trong góc đã cháy hết, chỉ còn lại chút tro tàn rơi trên mặt đất.
Biên Trọng Hoa quay lại thấy Kỳ Từ ngồi cạnh bàn, hai mắt tròn xoe, bờ môi khẽ nhếch, vẻ mặt sợ ngây người như quên cả hít thở.
Biên Trọng Hoa nhớ lại tác dụng của Nhiên Tình Tiêu Hồn Hương thì trong lòng nổi cơn ghen, hắn đi đến trước mặt Kỳ Từ, ngữ điệu kỳ quái, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Sao? Trong huyễn cảnh đã gặp ai?"
Kỳ Từ thẫn thờ ngẩng lên nhìn Biên Trọng Hoa chăm chú rồi trả lời: "Ngươi."
Nhiên Tình Tiêu Hồn Hương chỉ huyễn hóa ra người mình thích.
Biên Trọng Hoa: "........."
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ không nói gì, Kỳ Từ nhịn không nổi, lấy hết dũng khí hít sâu một hơi rồi nói: "Ta thích ngươi."
Biên Trọng Hoa: "....."
Biên Trọng Hoa không khỏi suy nghĩ về vận mệnh và nhân sinh.
Ôi, thiên địa phù du, giọt nước trong biển, Trường Giang vô tận, gió rít âm vang.
Sau đó hắn ngẩng lên nói một cách quả quyết: "Ta đang mơ thôi."
Kỳ Từ: "....."
Kỳ Từ vừa tức vừa buồn cười, bất đắc dĩ đỡ trán cầm vò rượu rót cho mình một ngụm.
Biên Trọng Hoa thấy Kỳ Từ không giải thích thì càng thêm chắc chắn mình vẫn còn trong huyễn cảnh.
Biên Trọng Hoa không biết khi nào huyễn cảnh mới kết thúc, cảm thấy cứ chờ đợi như vậy thật nhàm chán nên quyết định tìm chuyện làm cho qua thời gian.
Hắn chợt nhớ lại Tần Dịch Thương từng nói trong huyễn cảnh có thể làm bất cứ chuyện gì với người mình thích.
Hắn cúi đầu nhìn đậu phộng hạt dưa trong mâm sứ đặt trên bàn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Kỳ Từ.
Kỳ Từ bị hắn nhìn thì chẳng hiểu gì cả, nghĩ thầm chắc Biên Trọng Hoa không nghĩ mình đang nằm mơ thật đấy chứ?
Biên Trọng Hoa bỗng nhiên cười một tiếng rồi đẩy mâm hạt dưa đậu phộng tới trước mặt Kỳ Từ: "Bóc đi."
Kỳ Từ: "......"
"Ta..... ngươi sao tự nhiên lại như vậy...."
Chẳng phải nên cảm thấy kinh ngạc, sau khi biết chắc thì tới ôm mình một cái à?
Sao tự dưng lại bảo y bóc đậu phộng và hạt dưa?
Biên Trọng Hoa khoanh tay cười nói: "Chẳng phải ngươi vừa nói thích ta sao? Nào, bóc xong đút ta ăn đi."
Kỳ Từ cứ thấy có gì đó sai sai nhưng không biết phản bác thế nào, đành bốc một nắm đậu phộng bóc sạch vỏ rồi đưa cho Biên Trọng Hoa. Biên Trọng Hoa cong mắt mỉm cười, nhẹ nhàng há miệng ra: "A 〜〜〜"
Kỳ Từ: "......"
Kỳ Từ mờ mịt bốc đậu phộng nhét đầy miệng Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa đâu ngờ y chẳng có chút tình thú nào mà nhét cả nắm lớn như vậy, bất thình lình bị lấp đầy miệng nên ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ."
Kỳ Từ vội vàng đổ nước đấm lưng cho hắn.
Biên Trọng Hoa vỗ ngực thuận khí, may mà mình chưa bị nghẹn chết: "Tiểu công tử, đút từng hột không được sao?"
"Được được." Kỳ Từ vội vàng dọn bàn, thấy đậu phộng đã bị hai người giày vò hết sạch nên nói, "Không còn đậu phộng nữa, để ta gọi tiểu nhị lấy thêm."
Biên Trọng Hoa: "Tiểu nhị?"
Trong huyễn cảnh lấy đâu ra tiểu nhị?
Đậu phộng trong mâm nói đầy là đầy mới đúng chứ, dù sao cũng là huyễn cảnh muốn gì được nấy cơ mà.
Thế là Biên Trọng Hoa nhìn chằm chằm mâm sứ trắng rồi lẩm bẩm: "Đầy lên."
Mâm sứ vẫn im lìm.
Biên Trọng Hoa: "?"
Hắn đang cầm mâm sứ trắng lật qua lật lại thì Kỳ Từ đã xuống lầu một chuyến rồi trở lại, "Tiểu nhị nói chờ một chút sẽ đem đậu phộng lên."
Biên Trọng Hoa: "??"
Kỳ Từ vừa dứt lời thì có tiếng đập cửa: "Khách quan, đậu phộng đưa tới rồi đây ạ." Kỳ Từ đứng dậy mở cửa, tiểu nhị bưng mâm đậu phộng đi vào rồi tươi cười với hai người: "Ồ? Khách quan uống rượu à? Thật có nhã hứng, đậu phộng để đây, khách quan cứ từ từ dùng nhé."
Nói xong hắn cúi đầu khom lưng ra khỏi phòng.
Biên Trọng Hoa: "???"
Kỳ Từ bắt đầu bóc vỏ đậu phộng rồi đưa cho Biên Trọng Hoa.
Ai ngờ Biên Trọng Hoa đột nhiên đứng phắt dậy lao ra khỏi phòng, bỏ lại một mình