Chương 94: Chuyện cũ năm xưa
Thấy lũ tiểu quỷ và xác chết dưới sông lao tới chỗ mình, Kỳ Từ bỗng nhiên bị ai đó kéo phắt vào bóng tối.
Y mở mắt ra nhìn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hiền Nghi Thái hậu đứng trước mặt y, vạt áo nàng bị xé rách, tóc tai rối bời, tuy bộ dạng hơi chật vật nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt.
"Thái hậu?" Kỳ Từ gọi.
"Ta thấy ngươi rơi vào bóng đêm nên đưa tay kéo ngươi lại, còn đi được không? Thái tử ở phía trước, chúng ta đi tìm hắn thôi." Hiền Nghi Thái hậu hờ hững nói. Kỳ Từ gật đầu, nghĩ thầm xem ra ở Quỷ Môn Quan này chỉ có người thân mới cảm nhận được nhau, còn mình có gọi thế nào cũng vô ích.
Nơi này không giống đường Hoàng Tuyền và sông Vong Xuyên lúc nãy, không có du hồn mà chỉ có bóng tối, ngoại trừ Hiền Nghi Thái hậu bên cạnh thì Kỳ Từ không thấy được gì khác.
Hiền Nghi Thái hậu lại kiên định đi tới phía trước, bước chân vững vàng, ánh mắt trầm tĩnh.
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một bóng người!
Không biết là địch hay bạn nên Hiền Nghi Thái hậu và Kỳ Từ không khỏi bước chậm lại, thận trọng đi đến chỗ kia.
Nhưng chờ hai người tới gần mới phát hiện có gì đó không ổn.
Phía trước họ không phải là người.
Mà là những cái bóng mờ ảo như có như không, chúng không có thân xác nên không cản được Kỳ Từ và Hiền Nghi Thái hậu đi qua, nhưng kỳ quái là những cái bóng này dường như đang phối hợp diễn lại cảnh gì đó.
Hiền Nghi Thái hậu chợt phát hiện được gì nên khẽ nhíu mày.
Tới gần cái bóng có thể nghe thấy tiếng nói.
Một cô nương đang khóc rấm rứt, Kỳ Từ vốn định làm ngơ huyễn ảnh nhưng nghe thấy tiếng khóc thì bất giác nhìn lại chỗ kia.
Cô nương đang chất vấn trong bất lực và tuyệt vọng, nàng gào lên: "Sao con phải gả cho hắn? Sao con không thể gả cho người mình thích chứ?"
"Làm càn!!"
Một cái bóng khác có vẻ là nam tử trung niên tức giận vung tay lên tát mạnh cô nương kia: "Con dám cãi lời cha mẹ à? Con không gả cho hoàng tử thì làm sao vào cung? Làm sao củng cố địa vị nhà chúng ta trong triều? Sao con lại ngây thơ vậy chứ?"
Cô nương ngã xuống đất khóc lớn, tuyệt vọng bất lực: "Con không muốn vào cung, con không muốn bị giam lỏng ở đó cả đời."
Kỳ Từ chợt nhận ra cô nương kia là ai nên dè dặt nhìn Hiền Nghi Thái hậu, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Đó là sự luống cuống khi vô tình nhìn thấy vết sẹo không muốn ai thấy.
Kỳ Từ vội vàng cúi đầu bịt tai lại rồi vội vàng đi tới phía trước.
Hiền Nghi Thái hậu nhìn y, đưa tay kéo tay y đang bịt trên tai xuống rồi ôn tồn bảo y: "Không sao, đối với ta những chuyện này chỉ là cát bụi trên đường đời mà thôi."
Kỳ Từ ngẩng lên đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt.
Thì ra đôi mắt này đã từng linh động bay lên, ngưỡng vọng mênh mông, nhìn xuống Thương Lan.
Giờ chỉ còn yên lặng nhìn chúng sinh.
Hư ảnh vẫn còn tiếp tục diễn, cô nương ôm mặt khóc, bỗng nhiên một cô nương khác đi tới an ủi nàng: "Tiểu thư, ngươi đừng sợ, ta sẽ ở bên ngươi."
Hiền Nghi Thái hậu nhìn hư ảnh kia rồi nhẹ giọng nói với Kỳ Từ: "Đây là mẹ ngươi, năm đó nàng đã đính hôn với thư sinh nhưng vì ta mà hủy hôn ước để theo ta vào thâm cung, nàng là người duy nhất ta cảm kích cả đời này, ta rất nhớ nàng."
Nói xong Hiền Nghi Thái hậu và Kỳ Từ tiếp tục đi tới phía trước.
Hư ảnh bỗng nhiên biến đổi.
Một cô nương nằm trên giường ôm đứa bé trong lòng, động tác của nàng rất nhẹ nhàng, khóe miệng nở nụ cười.
Đó là cuộc sống mới của cô nương bị giam hãm trong những bức tường cung điện.
Cô nương nói: "Ta nhất định sẽ làm một người mẹ tốt."
Bỗng nhiên hư ảnh nhoáng một cái, cô nương quỳ rạp dưới đất níu lấy một nam tử điên cuồng gào khóc: "Nó mất rồi, con ta không thấy đâu nữa, ngươi mau đi tìm nó đi, tìm đi."
Nam tử đỡ cô nương dậy rồi ôn nhu trấn an: "Chúng ta sẽ có đứa khác."
Cô nương lắc đầu không ngừng, khóc đến khàn giọng: "Ta chỉ cần đứa con này thôi."
Nam tử tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Đừng có càn quấy!"
Hư ảnh lại thay đổi.
Cô nương ngồi phịch xuống đất bàng hoàng mở to mắt, bên cạnh nàng có một quyển sách.
Đó là thứ nàng vừa phát hiện.
Trên sách