Trong chốc lát, tưởng tiếng chuông điện thoại, nhưng Shinsuke cũng không tự tin để khẳng định là đúng thế thật. Âm thanh đó rất nhỏ, nghe không rõ. Anh không nghĩ cô ta lại phạm sai lầm để quên điện thoại ở đâu đó trong nhà. Nhưng mà tiếng chuông vang lên bốn, năm lần đó ắt hẳn là chuông báo cuộc gọi đến mà anh từng nghe rồi. Tiếng đó phát ra từ phía sảnh.
Shinsuke vừa kéo lê dây xích vừa đi bộ ra sảnh. Tiếng chuông báo vẫn còn kêu. Cạnh chỗ để giày có đặt tủ đựng giày. Âm thanh hình như phát ra từ đó. Anh định mở cánh của tủ đó ra, nhưng xích ngắn quá không với tới được, còn cách vài chục phân nữa.
Anh quay lại phòng khách, tìm xem có dụng cụ gì dùng được không. Nhưng nhìn quanh chẳng thấy gì có vẻ hữu dụng. Đến đây, anh đành đi ra hành lang, quay lại phòng ngủ, chỉ còn lại nỗi thất vọng.
Tiếng chuông điện thoại đã ngừng hẳn rồi. Shinsuke bước vào phòng tắm. Anh nhòm cả nhà vệ sinh. Nhưng chẳng có gì dùng được cả.
Anh đập tay vào tường rồi ngồi thụp xuống sàn, cảm thấy sự tồn tại của bản thân mình thật thảm hại làm sao, còn không có nổi một cây gậy trong tay. Nghĩ xem còn cách nào nữa không, anh đứng dậy, lúc đó anh nhìn thấy móc treo khăn. Nó phải dài hơn năm mươi phân, làm bằng nhựa, hai đầu được cố định.
Shinsuke đi vào phòng khách, lấy cái thìa rồi quay lại phòng tắm. Anh thử nhét đầu thìa vào rãnh ren của móc treo. Nó không vừa khít, nhưng nếu dùng sức thì có thể mở ra. Shinsuke dồn sức lên tay, khẽ xoay cho ren lỏng ra. Vốn dĩ ren không được vặn chặt từ đầu, giờ ren bắt đầu lỏng ra rồi. Lúc đầu cần lực khá mạnh, dần dần ren càng dễ xoay ra hơn.
Một cảm giác lạ lùng bỗng xộc đến. Là thứ ký ức ảo giác mà anh gặp rất nhiều lần lúc soi gương ở bồn rửa mặt. Nhưng ký ức ảo giác lần này mới hơn những lần trước.
Đúng vậy, mình đã từng tháo ren kiểu thế này. Trong phòng tắm ở chung cư của Shinsuke cũng có bồn rửa mặt. Anh nhớ là đã dùng tuốc nơ vít để vặn lỏng ren cái gương của bồn rửa thô kệch đó trên tường. Mà không chỉ vặn lỏng, anh còn tháo gương ra, đưa gương lại chỗ cũ, vặn ren lại. Anh làm thế để làm gì?
Anh nhớ là mình giấu thứ gì đó. Là cái bọc màu trắng. Nhưng anh không thể nhớ ra bên trong cái bọc đó là gì. Sao anh lại làm thế? Vì không muốn cho người khác thấy thứ bên trong ư? Sao anh lại giữ thứ nguy hiểm đó?
Shinsuke lắc đầu. Thôi, việc ấy cứ để sau hẵng tính. Giờ phải ưu tiên thoát khỏi chốn địa ngục này đã.
Nhưng lúc vặn ren tiếp, anh chợt nhớ ra một điều. Anh dừng tay. Lúc Narumi biến mất, có cái tuốc nơ vít đặt trên bàn trang điểm của cô. Đó là tuốc nơ vít có đầu hình hoa khế. Lẽ nào Narumi dùng cái tuốc nơ vít đó để tháo gương trong phòng tắm? Phải chăng cô muốn lấy thứ giấu đằng sau gương?
Nghĩ đến đây, Shinsuke nhận ra. Lúc anh nhập viện rồi quay về nhà, căn phòng hoàn toàn thay đổi. Phải chăng đó là cách Narumi che giấu việc cô đã lục tung căn phòng lên để tìm "thứ đó"? Cô vẫn tiếp tục tìm "thứ đó", và cuối cùng nhận ra nó ở sau gương. Rồi cô mang theo "thứ đó" và trốn biệt tăm. Tóm lại, phải tháo tấm gương ở phòng tắm đó ra để xem, anh nghĩ. Đương nhiên để làm được vậy thì phải thoát khỏi nơi này đã.
Bỏ bao công sức, cuối cùng anh đã tháo được cái móc treo ra khỏi tường. Shinsuke cầm cái móc đó đi ra sảnh. Cánh cửa tủ đựng giày không có mấy thứ kiểu như tay cầm. Shinsuke dùng móc treo, ấn thử vào cánh cửa tủ. Cảm giác như ấn vào lò xo. Lúc thả móc ra, lò xo bật lại khiến cửa mở ra.
Quần áo của Shinsuke được cuộn tròn, nhét bên trong tủ. Giày cũng ở trong đó. Anh với tay, dùng móc cố lôi quần áo và giày về phía mình. Cảm giác như đã tìm được lối ra trong mê cung. Anh giở quần ra, lục tìm ví. Anh tìm thấy điện thoại. Là điện thoại Shinsuke mang đi từ trước. Ruriko đã lấy đi cái điện thoại cô bỏ lại quán. Chắc cô không nghĩ Shinsuke để điện thoại ở cả hai bên túi quần nên chỉ lấy một cái mà không tìm nốt cái còn lại, nhét luôn vào tủ giày. Tóm lại, đây đúng là phao cứu sinh của anh. Anh nghĩ xem sẽ gọi ai đến cứu mình. Tất nhiên là nên gọi cảnh