"Anh đùa à?" Shinsuke nói. Gò má hơi xếch lên.
"Đương nhiên là nói kiểu ẩn dụ thôi. Nhưng mà những việc nên dùng từ đó để gọi cứ liên tiếp xảy ra. Tôi có nên nói bằng thì tiếp diễn với những việc đang xảy ra không?"
"Tôi chẳng hiểu ý anh là gì?"
"Thế à?" Kiuchi đứng dậy khỏi cái ghế lại gần chỗ móc treo bằng nhựa, chạm vào gấu váy treo trên mắc. "Tôi cũng muốn hỏi cậu. Cậu nhớ về vụ tai nạn ở mức độ nào?"
"Ở mức độ nào ư? Tôi nhớ tương đối. Dù quên rồi, nhưng tôi hầu như đã nhớ lại hết."
"Khoảnh khắc gây tai nạn thì sao?"
"Tôi nhớ chứ. Vừa nghĩ rằng hình như ô tô va vào cái gì đó, tiếp theo đã có tiếng động rất mạnh. Lúc nhận ra thì ô tô của anh đã đâm sầm vào tường."
"Rồi nhìn kỹ thì thấy có người bị kẹt giữa bức tường và ô tô?"
"Ừ đúng vậy."
"Đúng rồi." Kiuchi thở dài. "Thứ bọn cậu thấy lúc ấy chỉ ở mức đó thôi."
"Ý anh muốn nói gì?"
"Chúng tôi..." Kiuchi quay về phía Shinsuke. "Đã nhìn thấy một thứ hoàn toàn khác. Có lẽ nên nói là bị bắt phải nhìn thấy. Dù sao thì cướp đi mạng sống của Kishinaka Minae cuối cùng là xe chúng tôi."
"Anh còn nhớ lúc đó không?"
"Cứ như nằm mơ ý." Kiuchi khẽ cười. Nhưng nụ cười gượng đó tắt ngấm ngay lập tức. "Cảm giác khi chiếc xe nuốt gọn người phụ nữ đó, đến giờ này tôi vẫn nhớ rõ mồn một. Sự việc đáng lẽ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà lại như thước phim quay chậm. Cơ thể cô ta bị nghiền nát từng chút một, một con người đang sống dần biến thành xác chết. Nếu được, dù chỉ một khắc thôi tôi muốn quên đi cảnh tượng đó, nhưng có lẽ cả đời này cũng chẳng quên được đâu."
Shinsuke thấy lạnh sống lưng. Miệng khô khốc. Anh muốn uống nước.
"Đặc biệt, có một thứ thiêu đốt võng mạc, không thể dứt ra được. Cậu nghĩ đó là gì?"
Thay vì nói không biết, Shinsuke chỉ lắc đầu.
"Là đôi mắt."
"Mắt ư?"
"Đúng vậy, đôi mắt." Kiuchi chỉ tay lên mắt mình.
"Mắt Kishinaka Minae lúc chết. Trước khi sinh mạng tàn lụi, mắt cô ta phóng ra những tia sáng hận thù. Ánh sáng còn vương vấn cuộc sống, ánh sáng uất hận khi phải đón nhận cái chết, ánh sáng căm phẫn dành cho kẻ khiến mình lâm vào cảnh ngộ này. Từ trước đến nay, tôi chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào đáng sợ như thế."
Nghe Kiuchi kể, Shinsuke nhớ ra mình từng thấy đôi mắt đó rồi. Là đôi mắt đó, anh nghĩ. Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy mà thỉnh thoảng Ruriko thể hiện ra. Đôi mắt đáng sợ của những con búp bê do Kishinaka Reiji tạo ra.
"Cậu có thấy bất công không? Trong vụ tai nạn đó, tôi và cậu bị phán định tội lỗi gần giống nhau. Nhưng bọn cậu lại chẳng nhận thức được rằng mình đã làm chết người. Còn chúng tôi thì chứng kiến tận mắt người bị hại chết dần."
Chẳng tìm được lời nào để đáp lại, Shinsuke chỉ biết đứng im lặng.
"Nhưng tôi vẫn còn may chán. Vì đôi mắt Kishinaka Minae không nhìn tôi. Cô ta nhìn Midori. Midori vừa nhận ra cái xe mình lái đã nghiền nát cơ thể cô ta, vừa giao ánh mắt với người phụ nữ đó cho đến giây phút cuối cùng."
Shinsuke nắm chặt tay, cả người gồng lên. Nếu không làm vậy, anh sẽ run lên bần bật mất. Anh sợ ngay cả việc phải tưởng tượng ra cảm giác của Midori khi đó.
"Đôi mắt đó đã cướp đi mọi thứ của Midori. Có thể nói rằng đã gϊếŧ chết tâm hồn cô ấy. Sau tai nạn đó, Midori không khác gì người tàn phế. Cô ấy sống mà như đã chết. Có lẽ Midori bị điều khiển bởi sự uất hận hay cơn thịnh nộ trong đôi mắt đó."
"Khoa học không giúp được gì à?"
"Tất nhiên bố cô ấy đã thử mọi cách. Nhưng cách nào cũng kết thúc trong thất bại. Rốt cuộc câu trả lời chúng tôi nhận được là phải an dưỡng ở nơi yên tĩnh một thời gian, một câu trả lời quá đỗi thường tình. Nói vậy nhưng cũng không thể để cô ấy ở nơi không để mắt tới được. Thế nên nơi được chọn là..."
"Universal Tower?"
Kiuchi gật đầu.
"Đúng vậy. Một phòng trong căn hộ ở chung cư cao cấp đó đã thành nơi an dưỡng của cô ấy."
"Nơi đó được cấu tạo để giam giữ người."
"Đúng là