Bác sĩ chăm chú nhìn tờ bệnh án, không nói gì một lúc lâu. Đôi lông mày mảnh khảnh đang nhíu lại. Shinsuke đặc biệt để tâm tới đôi lông mày đó. Anh cố đọc vị biểu cảm thể hiện trên gương mặt bác sĩ, nhưng ánh đèn tuýp chiếu vào đôi mắt kính có gọng kim loại khiến nó lóa lên nên không thể nhìn rõ đôi mắt ông ta.
Không lâu sau, bác sĩ đặt tờ bệnh án lên bàn, gãi mái đầu điểm xuyết cả tóc bạc lẫn tóc đen.
"Cơn đau đầu đỡ hơn nhiều rồi."
"Vâng, cái đó thì hết rồi."
"Theo kết quả kiểm tra thì cũng không có gì bất thường. Tôi nghĩ không còn gì phải lo lắng."
"Thế còn trí nhớ thì sao ạ?"
"Ừ." Vị bác sĩ nghiêng đầu. "Không phải não bị chấn thương, nguyên nhân là cú sốc về tâm lý chăng? Hầu hết việc mất trí nhớ là do nguyên nhân này."
"Để một thời gian thì có khỏi được không?"
Bác sĩ khoanh tay. "Cái đó thì không nói trước được. Mà đừng suy nghĩ quá, cứ sống như bình thường. Nói là mất trí nhớ nhưng cũng chỉ một phần thôi mà."
"Vâng, đúng vậy."
Chỉ có vụ tai nạn xảy ra một năm rưỡi trước là anh không thể nhớ nổi. Không chừng anh cũng quên cả những việc khác nữa, nhưng trước mắt chỉ có ký ức về vụ tai nạn là quan trọng nhất với Shinsuke thôi.
"Nếu vậy, hỏi những người thân thiết với mình về vụ tai nạn đó cũng là cách lấy lại thông tin. Như thế cũng không gây trở ngại gì cho sinh hoạt hằng ngày. Tóm lại, phải giữ cho tinh thần thoải mái. Biết đâu vô tình lấy lại được ký ức đã đánh mất."
"Tôi hiểu rồi."
Bước ra khỏi phòng chẩn đoán của khoa Não, Shinsuke quay lại phòng mình. Đã một tuần trôi qua kể từ lúc nhập viện, đầu anh vẫn phải quấn băng, nhưng cơ thể đã vận động được theo ý muốn. Những di chứng bác sĩ lo lắng ban đầu cũng không xuất hiện. Khi về đến phòng, anh thấy Narumi đặt một cái túi to đùng trên giường và đang dọn đồ để cất vào.
"Có sao không anh?"
"Không có vấn đề gì. Chỉ kiêng vận động mạnh một thời gian thôi."
"Vậy giờ có thể xuất viện rồi đúng không?"
"Ừ."
"May quá!" Narumi tiếp tục cất dọn. "Anh cũng thay đồ đi!"
"Ừ."
Narumi đã chuẩn bị đầy đủ quần áo để anh mặc lúc ra viện. Cái áo sơ mi kẻ sọc và quần kaki màu nâu nhạt được xếp ngay ngắn trên cái ghế gấp.
Shinsuke cởi cúc bộ quần áo bệnh nhân, từ từ lại gần cửa sổ. Phòng này ở tầng ba. Nhìn xuống, anh thấy con đường dành cho ô tô phía trước bệnh viện. Trên con đường có hai làn xe chạy đó, có một xe tải chở cát, một ô tô chở hàng nhếch nhác và một cái taxi có đèn như đèn lồng đang chờ đèn xanh.
Ô tô à?
Kẻ tấn công Shinsuke là Kishinaka Reiji, điều đó không phải bàn cãi nữa. Là vì khi lục soát phòng Kishinaka, cảnh sát phát hiện cái cờ lê dính đầy máu trong túi áo anh ta. Vết máu trên đó trùng khớp hoàn toàn với máu của Shinsuke. Trên cái cờ lê vẫn còn dấu tay của Kishinaka.
Vụ tự sát của anh ta cũng không có gì đáng ngờ. Bút tích trên lá thư tuyệt mệnh được xác định là của anh ta, trước khi chết anh ta cũng hủy dịch vụ giao báo. Theo lời cô nhân viên quầy báo thì trên điện thoại anh ta nói sẽ đi du lịch một thời gian.
Những chuyện này anh nghe được từ thanh tra Kozuka ở Sở Cảnh sát Nishiazabu. Kozuka đến đây nói muốn hoàn thiện hồ sơ nên đã giải thích chi tiết. Vụ việc Shinsuke bị đánh đã được giải quyết tạm ổn thỏa, vụ tự tử của Kishinaka cũng không có gì bất thường nên lúc nói chuyện, Kozuka trông khá thỏa mãn. Kozuka chỉ gật đầu khi Shinsuke hỏi động cơ của việc này là để trả thù có phải không.
"Cậu nên nghĩ như vậy. Khi điều tra, chúng tôi biết được Kishinaka rất yêu vợ mình. Từ khi vợ chết, anh ta như người mất hồn. Những người làm cùng anh ta có thể làm chứng điều đó. Trong nhiều ngày liền, anh ta không mở miệng nói lời nào với bất kỳ ai. Có đồng nghiệp còn thú thật là thấy sợ anh ta."
"Chắc anh ta căm thù tôi lắm."
Kozuka không buồn phủ định lời nói của Shinsuke
"Người gần gũi với anh ta kể là ngay sau khi vợ mất, anh ta luôn nói muốn gϊếŧ người, muốn làm gì đó để nguôi nỗi hận này."
"Muốn gϊếŧ người ư?"
Từ ngữ khắc sâu vào tim Shinsuke.
"Chỉ là..." Thanh tra nói thêm. "Có người nói rằng trong hai, ba tháng trở lại đây, anh ta khá hơn rồi. Thỉnh thoảng còn thấy anh ta vui vẻ nữa. Họ cứ nghĩ anh ta trút được gánh nặng trong lòng rồi cơ."
"Chắc là anh ta còn chưa nguôi ngoai."
"Có thể lắm. Con người ta lúc cố tỏ ra vui vẻ là trong lòng đang ẩn chứa một nỗi buồn vô hạn hơn là lúc trông u sầu." Viên thanh tra nhìn vào mắt Shinsuke, nói những lời văn vẻ không giống phong cách của cảnh sát tẹo nào. "Vấn đề là tại sao anh ta lại quyết định trả thù vào lúc này, khi đã hơn một năm trôi qua rồi? Tôi vẫn thắc mắc điều đó. Có lẽ anh ta đã phải kìm nén cảm giác của mình suốt, đến phút cuối không chịu nổi nữa mới bùng phát ra chăng? Nếu vậy phải có nguyên do nào đó khiến anh ta như vậy."
"Vì qua giỗ đầu của vợ chăng?" Shinsuke nói ngay điều mình vừa nghĩ tới.
"Cũng có thể."
"Anh ta tự sát vì nghĩ rằng mình đã báo thù xong ư?"
"Đúng vậy. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy Kishinaka Reiji tự sát đúng vào đêm tấn công cậu. Có lẽ lúc nhìn máu chảy trên đầu cậu, anh ta nghĩ mình đã thành công rồi nên mới về uống thuốc độc. Nếu đợi đến chiều tối hôm sau, có lẽ anh ta sẽ nghĩ lại." Kozuka nói. "Việc cậu bị tấn công được đăng trên một mẩu tin nhỏ của tờ báo chiều ngày hôm sau."
"Biết được tôi còn sống thế này, ở thế giới bên kia chắc anh ta đang uất ức lắm."
"Con người chết là hết. Chẳng có gì gọi là uất ức cả." Viên thanh tra nói giọng khô khốc.
Đang hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Kozuka, sau lưng Shinsuke bỗng có tiếng nói.
"Shinsuke, anh mau thay quần áo đi kẻo cảm lạnh bây giờ."
Quay đầu lại, anh thấy Narumi đang chống hai tay lên hông.
"Đầu óc anh đang đặt ở đâu thế?"
"Không có gì đâu em." Shinsuke tháo hết cúc, cởi bộ quần áo ra.
Thanh toán viện phí xong, hai người rời khỏi bệnh viện. Đúng lúc một cái taxi trống khách đi ngang qua. Narumi vẫy tay gọi.
"Đến đường Monzennaka." Cô nói.
"Tôi dừng ở đường Eitai được không?" Ông tài xế trung tuổi cho xe chạy và hỏi.
"Được." Narumi trả lời.
Chạy được một đoạn, ông tài xế hỏi: "Anh bị tai nạn giao thông à?"
Chắc nhìn qua gương, ông ta thấy đầu Shinsuke băng bó.
"Vâng." Shinsuke đáp. "Tôi bị ô tô kéo lê lúc đang đi xe đạp."
"Vậy sao, đúng là tai bay vạ gió. Anh có phải khâu không?"
"Mười mũi."
Tài xế lắc đầu. "Khiếp nhỉ! Gặp tai nạn giao thông đúng là thứ xui xẻo nhất trên đời. Người lúc trước còn đang khỏe như vâm mà đột nhiên phải sang thế giới bên kia. Bị bệnh tật thì bản thân người đó hay người xung quanh còn chuẩn bị tinh thần trước, chỉ có tai nạn là không biết trước thôi. Đặc biệt là tai nạn giao thông, dù bản thân mình có cẩn thận đến đâu cũng không tránh được người ta đâm vào mình. Nói vậy nhưng chẳng lẽ không bước ra khỏi nhà một bước. Đúng là thế giới đáng sợ! Tôi làm cái nghề chở khách này mà nói thế thì có hơi lạ."
Đúng là kẻ thích buôn chuyện. Narumi sốt ruột nghe, thi thoảng lại nhìn sang Shinsuke. Câu chuyện của ông tài xế chẳng bao lâu đổi chủ đề sang than vãn về bộ máy hành chính của nhà nước. Còn chán hơn câu chuyện tai nạn giao thông, Narumi gật gù cho xong chuyện.
Shinsuke nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chăm chú quan sát dòng xe cộ đi ngang qua. Câu chuyện của ông tài xế chẳng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh anh mấy. Ngược lại, anh chỉ thấy bối rối vì không trào dâng chút cảm xúc gì khi nghe câu chuyện về tai nạn giao thông của ông ta.
Shinsuke nhớ lại trước lúc tấn công. Kishinaka bước vào lúc quán sắp đóng cửa, vừa uống Irish Cream vừa nhỏ nhẹ nói chuyện.
"Thực ra có một việc tôi muốn quên. Mà không, có một việc tôi muốn quên mà không tài nào quên được, nên chỉ muốn khiến tâm trạng nhẹ nhõm đi một chút." Shinsuke nhớ lại dáng ngồi gù gù và lời nói của anh ta lúc đó. Khi ấy, nghe thì tưởng anh ta đang u sầu điều gì đó, giờ nghĩ lại mới thấy rõ là những lời đó nhắm đến Shinsuke. Cái anh ta muốn quên đi là cái chết của vợ mình, vì muốn nhẹ lòng nên anh ta quyết trả thù.
Taxi đến đường Eitai. Băng qua hông nhà ga Tokyo, băng qua cả con đường toàn tòa nhà văn phòng hẹp và dài. Không lâu sau đã nhìn thấy cây cầu ở phía trước. Đó là cầu Eitai bắc qua sông Sumida.
"Bác tài ơi, cho tôi đổi điểm xuống. Bác có biết công viên Kiyosumi không?" Shinsuke nói. Anh thấy Narumi ngồi bên cạnh đang tròn xoe mắt ngạc nhiên.
"Công viên Kiyosumi, tôi biết." Bác tài ấp úng. "Nhưng tự dưng không nhớ địa chỉ chính xác."
"Không sao. Tôi sẽ chỉ đường. Bác cứ băng qua cầu Eitai đi, nó ở ngay bên trái. Rẽ vào con đường nhỏ bên trái là tới."
Narumi chằm chằm nhìn Shinsuke, nhưng anh lơ đi coi như không biết. Họ xuống xe ngay cạnh công viên Kiyosumi. Đây đó có bóng dáng của mấy bà nội trợ dẫn con đi chơi. Mấy bông anh đào đang dần hé nụ. Chỉ hai tuần nữa thôi, vào thứ Bảy hoặc Chủ nhật sẽ có nhiều người đổ xô tới công viên này ngắm hoa. Shinsuke không vào trong công viên mà đi bộ dọc bên đường.
"Shinsuke, chờ đã!" Narumi đuổi theo sau. "Anh đi đâu thế?"
"Anh không định đi đâu cả, chỉ lang thang quanh khu này thôi." Shinsuke nhìn quanh rồi nói. Ánh mặt trời mùa xuân chiếu lên con đường bê tông khiến