Trước Kia Có Một Đôi Kẻ Thù

Chương 2


trước sau

Một tia lửa xuất hiện trong bóng đêm.

Sở Mộ Nhiễm giơ tay chụp, tia lửa bay đi, hắn vô ý thức đuổi theo sau, càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy đi, phương xa xuất hiện một luồng ánh sáng nhạt, tia lửa kia thổi qua trong nháy mắt bị ánh sáng nhạt cắn nuốt, chỉ một thoáng ánh sáng trước mắt càng chói lòa, ngay cả tầm mắt Sở Mộ Nhiễm cũng bị bao phủ.

Cảm giác toàn thân bị đứt gãy cùng với đau đớn biến mất, cơn lạnh thấu xương tiêu tán, bên tai lại không có tiếng lửa bạo liệt đốt cháy cây gỗ, tất cả thay thế bằng tiếng nước chảy róc rách cùng với tiếng chim hót thanh thanh.

Sở Mộ Nhiễm bỗng nhiên mở mắt ra, phát giác chính mình thế nhưng bay ở không trung!

Sao lại thế này? Lúc hắn sắp chết gân mạch đã đứt đoạn, tu vi tan hết, đã chết chính là hôi phi yên diệt, có thể nào nguyên thần còn tồn tại?

Chẳng lẽ…… bộ dáng Minh Trạm trầm mặc bỗng chợt lóe qua đầu hắn. Hắn từng tìm mọi cách làm khó dễ Minh Trạm, Minh Trạm lại có thể nào giúp hắn?

Không đúng, đây không phải mấu chốt, mấu chốt là sau khi hắn chết đã qua một hai năm, hay là qua mấy trăm năm.

Hắn nhíu mày nhìn lại, phát hiện nơi này là phía sau Thiên Môn Sơn. Trước đây, hắn thích nhất tu hành ở chỗ này, nhưng từ lúc hắn không từ mà biệt đã có mười mấy năm không có tới qua.

Sở Mộ Nhiễm vừa muốn bay đi xa, bỗng nhiên phát hiện trên cự thạch phía dưới hình như ngồi một người, hắn tung bay đi xuống tập trung nhìn vào —— một thiếu niên mặc áo đỏ đang ngồi xếp bằng đả tọa ở trên cự thạch.

Thiếu niên này mày sắc như đao, da trắng hơn tuyết, môi đỏ như máu…… Sở Mộ Nhiễm càng thêm kinh ngạc, đây rõ ràng, rõ ràng là chính mình của thời kỳ niên thiếu!

“Sở sư huynh!” Đúng lúc này, một tên đệ tử Thiên Môn Sơn từ nơi xa chạy tới, vui vẻ vẫy tay kêu gọi.

Sở Mộ Nhiễm càng thêm khiếp sợ, hắn nhớ rõ tên đệ tử này sớm đã bỏ mạng trong một lần thí luyện, sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ là hắn đang nằm mơ?

Thiếu niên áo đỏ trên cự thạch đang đả tọa bị tiếng kêu gọi này làm gián đoạn tu hành, mày nhăn lại, hàng mi dài nhấc lên, ghét bỏ nói: “Sau núi là nơi thanh tu, ngươi tại đây lớn tiếng ồn ào, quy củ học được
đều cho cẩu ăn rồi?”

Vẻ mặt vui mừng của tiểu đệ tử bị ngôn ngữ khắc nghiệt của hắn đánh lui một nửa, càng tới gần càng khiếp sợ, cuống quít giải thích: “Sở sư huynh, là…… Là sơn chủ đã trở về!”

“Thật sao?” Thiếu niên áo đỏ nghe vậy sửng sốt, lập tức cúi người về phía trước hỏi.

“Ta chính mắt thấy!” Đệ tử kia thấy trên mặt sư huynh đều là kinh ngạc, tức khắc lòng lại dịu đi: “Sơn chủ hiện đang ở thềm đá ngoài sơn môn, còn……”

Lời còn chưa nói xong, người trên cự thạch đã ôm bội kiếm từ trên cự thạch rơi xuống, hướng về phía sơn môn chạy đi.

Nhìn đến chỗ này Sở Mộ Nhiễm nơi nào còn có thể nghĩ không ra, đây rõ ràng là cảnh Minh Trạm ngày đầu tiên lên núi.

Chẳng lẽ…… Hắn trở về quá khứ?!

Mình của thời niên thiếu đã chạy xa, hắn tâm niệm khẽ động nháy mắt đuổi theo.

Khi còn cách sơn môn trăm bước, thiếu niên áo đỏ liếc mắt nhìn thấy sơn chủ một thân áo bào trắng tiên phong đạo cốt đang đứng ở trước sơn môn. Hắn khó nén vui sướng, nhanh chóng chạy đến cách sơn chủ vài bước xa thì dừng lại, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết khi thiếu niên gặp mặt trưởng bối xưa nay hiếm thấy bỗng lộ ra, mở ra miệng cười, cầm kiếm chào hỏi: “Sơn chủ!”

Sở Mộ Nhiễm phiêu đãng giữa không trung, ngơ ngác mà nhìn sơn chủ đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đầu mình của thời niên thiếu, trong lòng vô hạn hoài niệm cùng thẫn thờ: Năm đó, năm đó…… Hắn chợt bừng tỉnh giật mình, chậm rãi nhìn về phía thềm đá bên ngoài sơn môn——

Minh Trạm của thời kỳ niên thiếu một thân áo đen, đứng dưới thềm đá, bị “Sơn chủ” đưa tới chợt ngẩng đầu. Thần sắc hắn nhàn nhạt, khuôn mặt đã có hình dáng anh tuấn của ngày sau, giờ phút này đang giương mắt hướng về phía trước, tầm mắt dừng trên thân ảnh màu đỏ nơi đó, không có dời đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện