Lúc hôn mê bất tỉnh Minh Trạm giúp hắn thay quần áo dính máu, Thải Vân sư tỷ lại giúp hắn giặt sạch sẽ treo ở trên bình phong, khi Sở Mộ Nhiễm bỏ đi đã vội vàng túm quần áo khoác trên người, lúc này từ trên núi lăn xuống, áo đỏ bị nhánh cây, cục đá sắc nhọn cắt đến rách tung toé, lại bị máu tẩm ướt một mảng lớn, chỉ là bản thân quần áo vốn dĩ đỏ như máu như lửa, khó có thể nhìn ra.
Nhiều chỗ xương cốt đứt gãy, ngược lại hắn có chút yên tâm ——
Chết càng tốt.
Chỉ hận không thể bò xa một chút, chết ở nơi xa một chút.
Máu từ đầu chảy xuôi xuống dưới, chảy qua lông mi và hốc mắt, trước mắt một mảnh mơ hồ, chợt một đôi giày màu tím lụa tiến vào tầm mắt.
Người nọ tựa hồ ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, vạt áo thêu lôi văn rũ trên mặt đất, tiếp theo một đôi tay ấn trên đỉnh đầu hắn, luồng khí âm hàn xâm nhập bên trong gân mạch như kim đâm kiến bò.
“Tu sĩ?”
Người nọ cười cổ quái một tiếng: “Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đạt được lại chẳng tốn công phu!”
Một viên thuốc nhét vào trong miệng, người nọ nắn hàm dưới của hắn cưỡng bách hắn đem thuốc nuốt xuống, âm tà nói:
“Ngươi chính là bảo bối, chết không được.” Dứt lời kéo lên Sở Mộ Nhiễm vác ở trên vai.
Xương sườn Sở Mộ Nhiễm đứt gãy vài thanh, bị người kia thô bạo túm lên, sặc khụ ra rất nhiều máu, hai tay rũ ở sau lưng người áo tím, mỗi khi lay động một chút, đưa đến toàn thân trên dưới đau như vỡ vụn. Nhưng đau như vậy, so với những ngày sau này, chỉ xem như da lông mà thôi.
Minh Trạm chật vật dựa vào thân cây, một chân duỗi thẳng, một đạo vết thương sâu đến thấy xương đang tuôn máu, bờ vai hắn kịch liệt run rẩy, một tay đỡ kiếm, ngửa đầu vừa thở hổn hển vừa ngước nhìn sao trời——
Vực sâu Vô Cực bên ngoài có mười tám phòng tuyến, mỗi một phòng tuyến đều có vô số yêu thú ma thú chờ sẵn, hắn vừa mới xông qua phòng tuyến thứ mười bảy, cuối cùng chỉ còn một ải là có thể tiến vào hái Tố Tâm Cốt.
Sư huynh, đợi ta.
Hắn vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên một đạo pháo hoa nổ tung từ xa trên không trung, tia lửa màu trắng rào rạt rơi xuống, ngân quang sáng lạn. Tay nắm kiếm khẩn trương, mũi kiếm cắm sâu vào đất, hắn cố sức đứng lên, nhìn về phía pháo hoa kia——
Đó là trước khi đi hắn giao cho Thải Vân sư tỷ, một khi sư huynh xuất hiện biến cố, lập tức bắn pháo hoa, pháo hoa kia trải qua bổ sung linh lực, bất kể hắn lên trời xuống đất, chỉ cần còn sống, nhất định có thể nhìn thấy, sau đó chạy trở về.
Đợt pháo hoa đầu tiên còn chưa tan hết, lại có một đợt khác dâng lên, sau đó lại một đợt, lại một đợt…… Như hoa nở rộ, tổng cộng mười hai đợt pháo hoa chỉ trong mấy hơi thở đã liên tiếp nổ tung, trắng biển mấy ngày liền, chiếu sáng bầu trời đêm, giống như một cụm mây lớn trong bóng đêm trôi nổi, rơi xuống mưa bạc, tựa như ảo mộng.
Đêm đang yên tĩnh bỗng ồn ào, ma thú bị đánh thức, các tu sĩ cũng bị trận pháo hoa thanh thế to lớn này hấp dẫn, ở trong rừng phóng tầm mắt nhìn về phương hướng pháo hoa bao phủ.
“Sư huynh……”
Mưa bạc tan đi, khôi phục một mảnh tử khí âm u, bóng đêm thê lương, yêu lang gọi trăng, thê thê thảm thảm, nức nở kéo dài. Xương trắng dưới ánh trăng lạnh lẽo vô cùng, trên vách núi phòng tuyến thứ mười bảy của vực sâu Vô Cực, tay cầm kiếm của tu sĩ áo đen run lên, thân kiếm nghiêng lệch ngã rớt trên mặt đất lạnh băng.
Một mực cực khổ đi mấy vạn dặm, người áo tím xoay người nhìn thoáng qua bầu trời dần dần u ám, cười tà một tiếng, gánh người trên vai mấy lần lên xuống, biến mất không thấy.
Lại qua ba tháng, Minh Trạm rong ruổi ngày đêm rốt cuộc chạy về tới Thiên Môn Sơn, Thải Vân sư tỷ ở sơn môn đón hắn, đỏ mắt, run giọng nói: “Minh sư đệ, là ta…… chăm sóc hắn không tốt.”
Ba tháng qua hàng đêm khó ngủ, trong mắt Minh Trạm tràn đầy tơ máu, khi nghe câu nói đó, trong lòng một mảnh trống không, hắn có chút kỳ quái mà che ngực.
Thải Vân sư tỷ nhìn vẻ mặt của hắn, nước mắt ngăn không được mà chảy xuống: “Ngày đó…… Ta không biết ngày đó Sở sư đệ sẽ tỉnh, cho nên đi Trú Hạc Phong hỗ trợ, khi trở về Sở sư đệ đã không thấy tăm hơi. Tìm khắp Thiên Môn Sơn đều không thấy, có đệ tử nói từng ở đường núi Tập Tú Phong nghe được âm thanh có người lăn xuống …… Nhưng chỉ phát hiện…… Phát hiện một vũng máu……”
“Không chết.” Minh Trạm bỗng nhiên nói.
Thải Vân sư tỷ kinh ngạc: “Cái gì?”
Minh Trạm chắc chắn nói: “Sư huynh không chết.”
“Minh sư đệ……”
Minh Trạm lại lặp lại: “Hắn sẽ không chết.”
Quần áo đen
tung bay, hắn xoay người bước xuống thềm đá, một bước lại một bước, phảng phất như về tới mười hai năm trước, hắn đứng dưới thềm đá, một thiếu niên mặc áo đỏ hiên ngang vung kiếm đứng ở trăm mét phía trên, khi nhìn thấy sơn chủ, lập tức nhoẻn miệng cười, chấp kiếm hành lễ, thiếu niên cất tiếng mát lạnh nói: “Sơn chủ!”. Nắng sớm mờ mờ giống như thác nước rơi phủ xuống người hắn, kim quang lấp lánh đến chói mắt, phảng phất như lâm vào cảnh trong mơ.
Người như vậy, sao có thể chết được?
Tin tức Thiên Môn Sơn Minh Trạm tìm kiếm sư huynh bị mất tích rất nhanh truyền khắp toàn bộ Tu Chân giới, có người từng ngẫu nhiên nhìn thấy một người áo tím khiêng một người áo đỏ bị thương nặng, tà tu vì thế khó có thể ở bên ngoài hành động, nhốt mình bên trong động phủ đem toàn bộ hận và oán trong lòng phát tiết trên người Sở Mộ Nhiễm.
Tu vi Sở Mộ Nhiễm bị hủy, do bị cường ép rót đan dược kết thành đan giả, thân thể vẫn là thân người phàm, khó có thể thừa nhận lượng lớn linh khí dũng mãnh tiến vào rồi lượng lớn lại bị rút ra, gân mạch đứt nứt từng khúc từng khúc, đau đớn muốn chết, cố tình lại có thuốc của tà tu giữ tánh mạng hắn, muốn chết cũng không xong.
Mỗi ngày hắn lén lưu lại một tia linh khí giấu trong đan giả, ngày qua ngày, tích tiểu thành đại, rốt cuộc đợi đến lúc tà tu hấp thu linh khí làm nổ đan giả, cùng tà tu đồng quy vu tận.
Linh khí tự bạo huỷ hoại toàn bộ động phủ của tà tu, giá cắm nến rơi xuống, ánh lửa nổi lên bốn phía, linh khí bùng nổ lúc gần chết khiến cho hết thảy người quen biết với hắn từ bốn phương tám hướng tìm tới, tới trước tiên là Minh Trạm.
Bên ngoài đã là tiết đông hàn, Minh Trạm một thân mang đầy sương tuyết, run rẩy nhẹ nhàng nâng Sở Mộ Nhiễm lên, khóe miệng run rẩy vài lần không thể phát ra âm thanh, thở dài ra một hơi, mới nói: “Thực xin lỗi, ta đã tới chậm.” Muốn ôm chặt Sở Mộ Nhiễm, lại không dám dùng sức quá mạnh, chỉ có ngực phập phồng, chứng minh hắn là con người chứ không phải núi đá lạnh lẽo vô tri.
Khi đó tầm nhìn của Sở Mộ Nhiễm đã bị ngọn lửa che khuất, sống như lửa, chết ở trong lửa, chết có ý nghĩa. Chỉ là cảm thán vạn cổ mây trời tựa như chiếc lông chim, hắn truy đuổi cả đời bất quá chỉ toàn là hư ảo.
“Không nghĩ tới, trước khi chết sẽ còn thấy ngươi.”
“Giết ta đi, làm ta chết nhanh một chút. Kiếp sau, ta nợ ngươi một ân tình.”
“………… Được.”
“Minh Trạm, ta nhận ân tình của ngươi, nếu như …… Khụ khụ khụ khụ…… Nếu như có kiếp sau, ta sẽ rời khỏi ngươi thực xa, sẽ không bao giờ trêu chọc ngươi. Như thế, ta đây, cảm tạ ngươi.”
Sẽ không hận ngươi lâu như vậy nữa, xin lỗi.
Nguyên thần thổn thức than vãn, nhưng mà ngay khi tay Minh Trạm rơi xuống trong nháy mắt, bốn phía bỗng nhiên im bặt, lửa lớn hừng hực chợt tắt, xà nhà treo lên, thời gian vậy mà bắt đầu hồi tưởng!
Tà tu hướng đỉnh đầu hắn vươn tay ra, ở dưới chân Thiên Môn Sơn bị ép uống thuốc giữ mạng, sau núi Tập Tú Phong lúc tẩu hỏa nhập ma, môn phái thi đấu bại vào tay Hoa sư huynh……
Cuối cùng hắn nhìn đến chính mình đánh rơi bình thuốc trong tay Minh Trạm, tầm nhìn càng co càng nhỏ lại, màu đen từ bên ngoài hướng phía chính giữa dần dần ăn mòn, cho đến cuối cùng một chút ánh sáng nhạt cũng bị nuốt hết, thân thể hướng phía dưới cấp tốc rơi xuống!
Tâm thần chấn động sắp bay ra ngoài cơ thể, não vô cùng đau đớn, một cổ mùi tanh xông vào mũi, quanh thân giống như bị cái gì cuốn lấy, quấn đến xương cốt kêu vang, gió gào thét đập vào mặt, hắn phát ngốc mà mở mắt ra, một cái đầu hổ đang hướng về phía hắn đánh tới!