Vì Hoàng Dương Vũ gặp tai nạn nên buộc thư ký của hắn phải đem tất cả công việc đến cho hắn giải quyết tại bệnh viện.
Kiều Giang chán nản ngồi cả ngày trên ghế ngắm nhìn Hoàng Dương Vũ làm việc.
Cô cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại có sở thích này nữa.
Nhưng cô phải công nhận rằng Hoàng Dương Vũ chăm chú tập trung vào công việc trông rất đẹp trai.
Cô là bị cái bộ dạng này của hắn thu hút.
Ngay lúc này Hoàng Gia Nghị và Ngọc Tuyên, ba mẹ chồng cô cũng là ba mẹ của Hoàng Dương Vũ đi đến.
Hôm qua hai người đang ở Pháp, sau khi nghe tin Hoàng Dương Vũ gặp tai nạn đã lập tức đáp xuống chuyến bay sớm nhất để về đây.
Ngọc Tuyên là người nổi tiếng thương con, chính vì thế trông thấy bộ dạng này của Hoàng Dương Vũ thì bà không khỏi lo lắng vội chạy đến.
- Con trai, sao lại thành ra như thế này?
- Không sao đâu mẹ.
- Đã bị thương rồi còn cố gắng làm việc để làm gì? Nghỉ ngơi cho vết thương mau bình phục mới phải chứ!
Hoàng Dương Vũ chưa kịp nói thì đã bị mẹ hắn bê chồng tài liệu sang để cho thư kí đứng bên cạnh ôm lấy, nhân tiện cướp luôn cái máy tính hắn đang làm việc đi.
Kiều Giang chỉ đứng đó nhìn.
Đối với ba mẹ của Hoàng Dương Vũ thì cô thừa nhận không tiếp xúc nhiều với họ nên chưa hiểu hết ba mẹ chồng cô là người thế nào.
Thỉnh thoảng cô cũng cùng Hoàng Dương Vũ về ăn bữa cơm gia đình.
Nhưng cô cảm giác ba mẹ hắn đối với cô rất khách khí, không nóng không lạnh.
Cô buồn cũng không phải mà vui cũng chẳng đúng.
Cô chỉ thắc mắc một điều rằng, rốt cuộc ba mẹ chồng có suy nghĩ gì về cô mà thôi.
Hoàng Gia Nghị lúc này di chuyển tầm nhìn về phía của Kiều Giang.
Cô vội vàng cúi xuống chào.
Ông thấy vậy thì chỉ gật nhẹ đầu rồi đi tới chỗ của vợ.
Nhìn gia đình bọn họ nói chuyện như vậy thì Kiều Giang thấy có chút mất tự nhiên.
Cô định quây người ra ngoài thì được Ngọc Tuyên gọi lại.
- Kiều Giang, con cũng qua đây giúp mẹ gọt hoa quả đi.
- Dạ vâng.
Kiều Giang không hề chậm trễ mà vòng qua bên kia vội vàng lấy mấy quả táo rồi cầm con dao thành thạo gọt vỏ.
Hoàng Dương Vũ liếc nhìn qua thấy Kiều Giang có vẻ không vui.
Chính vì vậy hắn khéo léo chuyển chủ đề ba mẹ hắn có cơ hội nói chuyện nhiều với cô hơn.
Hắn biết khi hắn lấy Kiều Giang thì ba mẹ hắn không hẳn là chấp nhận, cũng không hẳn phản đối.
Hai người chỉ dựa trên một hôn nhân giao dịch nên ba mẹ hắn cũng có cái suy nghĩ trong đầu là "con dâu nghĩa vụ".
Theo lời của Hàn Bắc Tư đã nói với hắn thì Kiều Giang rất thiếu thốn tình cảm.
Ở gia đình của cô thì cô đã cô đơn rồi.
Hiện tại cô đã là một thành viên trong gia đình của hắn thì hắn cũng nên có trách nghiệm với cô thì hơn.
- Kiều Giang, Dương Vũ trong thời gian này phải nhờ con chăm sóc rồi.
- Dạ vâng.
- Lát mẹ về hầm ít cháo rồi mang tới bồi bổ cho Dương Vũ.
Kiều Giang cũng ăn luôn đi, mẹ thấy con dạo này cũng hơi gầy đấy.
Nghe được những lời này, trong lòng của Kiều Giang như có thứ gì đó âm ấm dội vào lòng vậy.
Lâu lắm rồi mới có người hỏi han cô như vậy.
Dù chỉ là một câu nói bình thường cũng khiến cho cô rất vui rồi.
Cô vội vàng đáp lại mẹ chồng rồi chuyên tâm gọt hoa quả thật đẹp bày ra đĩa hơn.
Hoàng Gia Nghị và Ngọc Tuyên ở lại khá lâu.
Mãi khi Hoàng Gia Nghị nhận được cuộc gọi từ phía thuộc hạ mới cùng Ngọc Tuyên rời đi.
Trước khi đi, bà còn căn dặn đi dặn lại Hoàng Dương Vũ phải nhớ giữ gìn sức khỏe.
Còn Kiều Giang phải ăn uống đầy đủ hơn.
Đúng là một mẫu hình của người mẹ yêu con.
Tất cả những gì bà nhắc nhở đều khiến cho Kiều Giang nhớ như in.
Hoàng Dương Vũ thấy ba mẹ đi rồi, định làm việc tiếp nhưng lại bị Kiều Giang ngăn cản.
- Anh không nghe mẹ nói gì sao? Dưỡng thương cấm làm việc.
- Em lại ngoan ngoãn nghe lời mẹ từ bao giờ thế?
- Vì em là con dâu ngoan mà.
Kiều Giang tự hào rồi nở nụ cười tươi.
Hoàng Dương Vũ thấy vậy thì cũng yên tâm hơn một chút.
Vừa nãy hắn thấy rõ sự cô đơn trong mắt của cô.
Ban đầu hắn tưởng là bản thân nhìn nhầm, nhưng thực chất không phải.
Cũng may hắn chuyển hướng khiến mọi chuyện trở lên tốt hơn.
Tâm lí của Kiều Giang có những lúc bất ổn.
Trong thời gian này hắn sẽ quan sát để giúp cô xem sao.
Chiều hôm ấy Kiều Giang từ bệnh viện trở về