Vừa mắng xong thì một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua.
Kiều Giang sơ ý bất cẩn khiến cho một chân của cô bị trượt.
Vậy là cả người cô mất thăng bằng, theo quán tính lao xuống.
Cũng may là có sợi dây bảo hộ níu lại.
Nhìn xuống vách vực sâu thẳm, Kiều Giang lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cơ thể của cô lúc này đang ở giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Kiều Giang cắn răng, cố gắng vươn tay ra nắm lấy cái móc treo mà đu lên.
Nếu cô mà không lên nhanh, chỉ sợ cái dây bảo hộ cũng sẽ không trụ nổi mà đứt.
Nghĩ đến thôi cũng khiến cô sợ hãi rồi.
Bây giờ quay lại khu vực cấp 3 thì không được bởi vì không có đường vòng lại.
Còn nếu đi tiếp thì quá nguy hiểm.
Dù sao cũng chỉ có con đường trước mặt này thôi.
Muốn sống chỉ còn cách đi tiếp lên trên trạm cấp 4 cách mấy trăm mét nữa.
Kiều Giang vừa bám chặt móc treo, cẩn thận từng li từng tí để bản thân không phạm sai lầm.
Từng cơn gió lạnh như đang quật mạnh vào người cô.
Hai mắt của Kiều Giang lúc này đã đỏ lên.
Cô dù sao cũng chỉ là cô gái bình thường.
Nỗi sợ này đương nhiên sẽ làm cho cô hoảng hốt hơn bao giờ hết.
Từ trước đến nay cô chưa từng làm gì sai cả.
Cô muốn giúp Hoàng Dương Vỹ nhưng đổi lại được cái gì chứ? Anh ta vẫn rắp tâm hại cô.
Nếu được lựa chọn, Kiều Giang sẽ lựa chọn sinh ra trong một gia đình bình thường mà thôi.
Ba mẹ cũng không vì công việc mà bỏ rơi cô.
Cô cũng không phải suốt ngày sống trong sự cô đơn, không phải kết hôn với người mình không hề yêu.
Những suy nghĩ tiêu cực bỗng xuất hiện trong đầu của Kiều Giang.
Chân cô hiện tại như bị thứ gì đó đè nặng không thể nào mà nhấc nổi đi tiếp được nữa.
Nghĩ lại khoảng thời gian trước đây đối với cô thật là thống khổ.
Cô đã rất nhiều lần tự giày vò bản thân đến nỗi trên người xuất hiện rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
Nhưng những vết thương bên ngoài vẫn không thể nào so với vết thương trong lòng được.
Một suy nghĩ muốn kết thúc như lóe lên trong đầu của Kiều Giang.
Khi cô muốn buông tay thì đột nhiên Hoàng Dương Vỹ từ đâu xuất hiện nắm lấy cổ tay của cô kéo lại.
Cái tên khốn này chẳng phải muốn cô chết sao? Bây giờ đáng lẽ ra hắn phải đứng trên chỗ an toàn mà nhìn cô thống khổ rơi tự do tan xương nát thịt mới đúng chứ?
- Đừng động vào người tôi! Hoàng Dương Vỹ, anh giả nhân giả nghĩa xuất hiện làm cái gì.
Tôi đang muốn xuống đó xin lỗi bạn gái anh đấy.
Hoàng Dương Vỹ cũng chẳng biết nói gì nữa.
Từ trước đến giờ toàn là anh ta cho rằng chính Kiều Giang là người hại chết bạn gái anh ta.
Nhưng anh ta hoàn toàn không biết câu chuyện phía sau.
Chưa bao giờ Hoàng Dương Vỹ lại cảm thấy hối hận như lúc này.
Nghĩ lại những gì mà anh đã làm tổn thương cô, anh ta cảm thấy rất hổ thẹn.
- Đi, chúng ta đi tiếp.
Lên đến đỉnh là an toàn rồi.
Nhưng bây giờ Kiều Giang đâu còn muốn nghe những gì mà Hoàng Dương Vỹ nói nữa.
Cơ thể của Kiều Giang bắt đầu run lên, đầu như muốn nổ tung ra.
Không thể chịu được nữa, cô lập tức hét lớn.
- Đủ rồi! Tôi không muốn nghe anh nói bất cứ cái gì nữa.
Sống chết của tôi không khiến anh quan tâm! Một kẻ ăn chơi vô độ, luôn thích hành hạ người khác như anh thì hiểu cái gì chứ! Tất cả những gì tôi không làm sao cứ đổ lên đầu tôi là như thế nào! Tôi mệt mỏi lắm rồi...!Quá mệt mỏi lắm rồi!
Kiều Giang lúc này hoàn như biến thành con người khác.
Cô bật khóc lớn, cố gắng dùng tay còn lại gỡ tay của Hoàng Dương Vỹ ra khỏi tay mình.
Cả người của Hoàng Dương Vỹ lúc này đổ mồ hôi ướt đẫm.
Anh ta vừa phải bám chặt vào móc treo vừa phải giữ chặt tay của Kiều Giang.
Anh ta biết tất cả những hành động của anh ta đều khiến cho cô bị tổn thương nhưng mà...!Cô có thể an toàn lên trạm cứu hộ rồi mới trút cơn giận được không? Trong cái hoàn cảnh này quá nguy hiểm.
Anh ta dường như sắp không thể trụ nổi rồi.
Vách núi này không đủ cho trực thăng cứu hộ bay vào, buộc phải trông cậy vào bản thân mà đi tiếp tìm sự sống mà thôi.
- Được rồi, tôi biết hiện tại cô cũng đang sợ hãi.
Mau tỉnh lại rồi đi tiếp...!Có chuyện gì thì từ từ nói sau.
Nghe được những lời này.
Kiều Giang cố gắng để bản thân thật thanh tỉnh rồi hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh.
Cô lại đưa mắt nhìn từ trên cao xuống dưới.
Với cái độ cao này thì mới khiến cho cô vì sợ hãi mà tỉnh táo thêm một chút.
Thấy Kiều Giang không còn phản