Kiều Giang không biết giữa mấy người này và Hoàng Dương Vũ có xích mích gì nhưng trông sắc mặt khó coi của Hoàng Dương Vũ thì cô cũng coi như hiểu phần nào.
Thẩm Tư Nhiên nhất quyết không muốn để cho Hoàng Dương Vũ rời đi.
Chính vì vậy mà anh ta liên tục nhắm vào Kiều Giang, dùng ánh mắt trêu ghẹo chọc tức Hoàng Dương Vũ.
Rốt cuộc, người vốn điềm tĩnh như Hoàng Dương Vũ cũng có ngày lại mất bình tĩnh như vậy.
Hắn rất chướng mắt với cái thái độ kia của Thẩm Tư Nhiên.
Còn Tô Dĩ Ân thì đứng một bên hả hê mà xem kịch vui.
- Thẩm Tư Nhiên, cụp ngay cái ánh mắt điên của anh lại, nếu không...!Tôi sợ bản thân sẽ chọc mù mắt anh đấy.
- Hoàng Dương Vũ, đây là địa bàn của Tam Ca, anh dám sao?
Sở dĩ Thẩm Tư Nhiên không sợ Hoàng Dương Vũ ra tay là vì anh ta biết đây là địa bàn của Tam Ca, kẻ đầu sỏ đứng đầu giới hắc đạo.
Tam Ca tuy là người trong giang hồ nhưng được cái rất sòng phẳng.
Các chi nhánh sòng bạc của anh ta nhiều đến nỗi khiến cho người khác chỉ biết ngước nhìn mà ngưỡng mộ.
Ai cũng vậy, một khi bước vào sòng bạc của Tam Ca thì phải tuân thủ luật lệ ở đây.
Không gian lận, không đánh nhau, gây gổ.
Hoàng Dương Vũ và Tam Ca cũng là chỗ quen biết.
Chính vì vậy mà ở chỗ người quen thì Hoàng Dương Vũ vẫn giữ gìn mặt mũi cho đối phương.
Hắn cũng thừa biết là Thẩm Tư Nhiên đang khiêu khích hắn.
Chính vì vậy, món nợ này hắn sẽ đòi gấp bội.
- Dương Vũ, chúng ta đi thôi, kệ bọn họ.
Kiều Giang có ý nhắc nhở Hoàng Dương Vũ rời đi.
Thấy hắn thất thần như vậy, cô liền nắm lấy tay của hắn kéo đi.
Ai ngờ, khi đi qua Thẩm Tư Nhiên, anh ta có chạm nhẹ vào tay cô.
Hành động này lại vô tình lọt vào tầm mắt của Hoàng Dương Vũ.
Chính vì thế mà hắn như nổi điên, lập tức túm lấy cổ của Thẩm Tư Nhiên.
- Mày đang cố tình chọc đến giới hạn của tao sao?
Tô Dĩ Ân thấy tình hình có vẻ không ổn thì muốn tiến lên nói gì đó.
Thật không ngờ khi anh ta vô tình chạm phải ánh mắt của Hoàng Dương Vũ thì chân không hiểu sao không thể bước tiếp được nữa.
Cái ánh mắt đó...!Hệt như lúc Hoàng Dương Vũ đè bẹp bọn họ mà thành công chiếm lấy hết tất cả như ngày hôm đó...
- Dương Vũ, đừng gây sự ở đây.
Anh buông tay ra đi.
Vừa nãy cái tên Thẩm Tư Nhiên kia có nói đây là địa bàn của Tam Ca.
Tuy cô không biết Tam Ca là ai nhưng cô lại biết hiện tại Hoàng Dương Vũ không thể kích động để tránh rắc rối dính vào người.
Mãi mới kéo được Hoàng Dương Vũ ra, ai ngờ bỗng hắn lại nói.
- Muốn đấu? Được thôi, tôi chấp nhận lời thách đấu của Thẩm đại thiếu gia đây.
Thẩm Tư Nhiên đưa mắt nhìn về phía của Tô Dĩ Ân, thấy anh ta gật đầu rồi cũng nhận lời.
Sở dĩ hôm nay Thẩm Tư Nhiên muốn thách đấu Hoàng Dương Vũ là sắp tới anh ta phải đảm nhận một dự án vô cùng quan trọng.
Anh ta biết rằng Hoàng Dương Vũ cũng tham gia.
Mà nếu để cho Hoàng Dương Vũ tham gia thì không còn gì vọng gì cả.
Tô Dĩ Ân mới nắm bắt được tin tức rằng Hoàng Dương Vũ rất dở trong việc chơi trò may rủi.
Nhưng vì tính chất công việc mà hắn phải cùng chơi với đối tác.
Được cái là, 5 trận thì thua cả 5.
Nếu như trong giới kinh doanh Hoàng Dương Vũ nổi bật, gặp may mắn bách chiến bách thắng thì đối với cờ bạc ngược lại là con số 0.
Mấy trò đơn giản, hắn chỉ dùng sự nhanh nhạy và tính toán để thắng chứ chưa có một lần may mắn nào.
Có thể nói, nếu chơi cờ bạc thì Hoàng Dương Vũ đen số 2, chẳng ai dám số 1 cả.
Vậy là Thẩm Tư Nhiên và Hoàng Dương Vũ đụng mặt nhau ở sòng bài lớn tầng thứ 3.
Nơi đây chính là thiên đường của trò đỏ- đen, chẵn- lẻ.
Sòng bạc tổng cộng có tới 20 tầng tương đương với 20 trò thể loại khác nhau.
- Hoàng Dương Vũ, nếu chỉ chơi thôi thì thật là nhàm chán.
Tôi muốn chúng ta phải có phần thưởng