Hoàng Dương Vũ bên này không nhân nhượng gì cả mà đẩy Kiều Liễm Liễm ra khiến cho cô ta ngã xuống đất.
Hắn còn không nể tình mà làm động tác phủi bụi trước mặt của cô ta.
- Dương Vũ, em nhất định sẽ không nó cho ai biết chuyện này đâu.
Bí mật này chỉ có chúng ta biết thôi… Anh không nói, em không nói thì chẳng ai biết cả.
- Xin lỗi, tôi không thích cái mối quan hệ này chút nào.
Còn nữa, tôi không định ly hôn với vợ của tôi!
- Sao có thể chứ? Hai người cũng sắp ly hôn rồi…
- Ai nói với cô như thế? Tốt nhất là lần sau đừng để cho tôi thấy cô, hoặc là thấy thì hãy tránh xa tôi 2 mét.
Nếu không, đừng trách tôi khiến cho gia đình cô phải chịu hậu quả mà cô gây ra.
Nói đến đây, Hoàng Dương vũ nhanh chóng chạy bỏ đi.
Hắn tiến lại gần về phía của Kiều Giang, nắm tay cô kéo vào gặp mọi người xin phép về trước.
Ban đầu, có rất nhiều người muốn ngăn hai người về nhưng mà Kiều Thâm Kiên đã lên tiếng thì ai nấy cũng chẳng có ý kiến gì nữa.
Vậy là Hoàng Dương Vũ dẫn Kiều Giang trở về.
Trên đường đi, kiều Giang cầm điện thoại của mình lên xem qua những bức ảnh mà mới đây cô vừa chụp được.
- Em hết trò rồi sao mà còn chụp ảnh linh tinh như vậy? Có người vợ nào như em không hả? Thấy cô gái khác ôm chồng thì lại hiển nhiên cầm điện thoại chụp ảnh như thế?
- Em chợt nghĩ ra một ý tưởng hay mà thôi.
Kiều Giang thừa biết Hoàng Dương Vũ không hề có hứng thú với Kiều Liễm Liễm kia.
Tuy nhiên cô muốn nhân cơ hội này xả giận một chút.
Từ xưa đến nay, cô thừa nhận bản thân không phải là một người tốt.
Thậm chí không có một chút tốt nào.
Chính vì vậy, cô sẽ trả đũa những gì mà người khác đã gây ra cho cô.
Đặc biệt là Hạ Liên kia.
Những đầu ngón tay của cô lướt nhanh trên chiếc điện thoại.
Kiều Giang tìm một dãy số rồi gửi những bức hình kia vào số đó.
Sau đó, cô tắt nguồn điện thoại, lấy sim ra bẻ nát rồi vứt qua cửa xe.
Hoàng Dương Vũ nhìn một loạt hành động kì lạ này của cô thì cũng chẳng hỏi gì nhiều.
Hắn biết cô đang dùng cách của mình khiến cho bản thân vui vẻ.
Chỉ cần là là cô thích, hắn sẽ không ngần ngại mà làm bất cứ cái gì.
- Vừa nãy ăn chưa được vài miếng… Em chưa có lấp đầy bụng.
- Vậy bây giờ em muốn ăn gì?
Kiều Giang quay sang bên cạnh, hướng tầm nhìn về những quán ăn bên ngoài xe.
Chợt trong đầu cô có một ý tưởng rất là hay ho.
- Em muốn ăn mì nóng, mì lạnh bây giờ.
- Trở về anh sẽ bảo đầu bếp làm cho em ăn.
- Không, ý em là em muốn ăn ở mấy cái quán kia.
Hoàng Dương Vũ nhìn theo hướng tay của Kiều Giang chỉ.
Hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ khi cô lại chọn mấy quán ăn đó.
Dù sao thì cô thích là được.
- Hiện tại không có chỗ để ô tô.
Đợi anh tìm chỗ đã rồi chúng ta cùng đến đó ăn.
- Anh cũng ăn sao?
- Em ăn được, chẳng lẽ anh lại không?
Được đấy, Hoàng Dương Vũ của hiện tại quả thực đã khơi dậy lên sự hứng thú của cô rồi.
***
Hạ Liên vừa đi ra khỏi phòng tắm thì điện thoại của cô ta xuất hiện một tin nhắn được dãy số lạ gửi đến.
Cô ta vừa lau đầu vừa đi đến mở điện thoại ra.
Đập vào mắt của cô ta chính là cảnh Hoàng Dương Vũ bị một người con gái xa lạ ôm.
Máu điên trong người của Hạ Liên bắt đầu dồn lên não.
Cô ta lấy điện thoại gọi cho người đã gửi cái tin nhắn này đến.
Thật không ngờ lại không liên lạc được.
Một Kiều Giang cô ta đã khó đối phó, bây giờ lại xuất hiện thêm một người phụ nữ từ trên trời rơi xuống tiếp cận Hoàng Dương Vũ.
Hạ Liên phóng to điện thoại lên để nhìn thấy rõ mặt của người phụ nữ trong hình.
Cô ta không thể để chuyện này xảy ra được.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hạ Tầm mang một ly trà ấm đi vào phòng, Hạ Liên vừa trông thấy người chị này thì tiện tay ném chiếc điện thoại xuống giường.
- Chị vào đây có chuyện gì?
- Mẹ nhờ chị mang chút trà vào cho em.
Loại trà này