Gia Nặc… Anh sao rồi… Cố lên…
Hạ Liên hốt hoảng ôm lấy Bạch Gia Nặc.
Nhiều lúc cô ta thất thường thật nhưng mà cô ta thật sự ít nhiều cũng có cảm giác với Bạch Gia Nặc.
Còn Hoàng Dương Vũ thì chạy về phía cởi trói cho Kiều Giang.
Ngọn lửa có vẻ ngày càng to, bùng lên rất lớn.
Tư Lâm bên ngoài không thể vào trong được liền sốt ruột liên tục gọi cứu hỏa đến.
Bạch Gia Nặc thoi thóp, nằm trong tay của Hạ Liên.
Đây cũng có lẽ là lần đầu tiên anh ta được người mình yêu chủ động ôm như vậy.
Bạch Gia Nặc từ từ đưa tay lên chạm vào bên má của Hạ Liên, theo thói quen giúp cô ta lau đi nước mắt.
- Hạ Liên, kế hoạch của anh… Vốn định muốn để cho Hoàng Dương Vũ và em có cơ hội… Thật không ngờ… Lại thành ra như vậy… Anh…
- Gia Nặc, anh nói ít lại đi.
Chúng ta sẽ ra khỏi đây sớm thôi.
Vốn dĩ Bạch Gia Nặc đã suy tính rất ổn thỏa.
Anh ta muốn tạo cơ hội cho Hoàng Dương Vũ và Hạ Liên gặp gỡ nhau.
Còn anh ta và Kiều Giang sẽ cùng nhau chết trong đám cháy này.
Vì thế mà anh ta mới chỉ cởi trói cho Hạ Liên mà thôi.
Nếu như trong trường hợp xấu thì cô ta cũng có thể thoát được.
Hạ Liên đã nghĩ đúng, Bạch Gia Nặc sẽ không làm hại cô ta.
Dù cho anh ta có hận đi chăng nữa thì anh ta vẫn muốn bảo vệ cho người mình yêu.
- Hạ Liên, hôm ấy… Khi nghe em mắng anh… Anh cảm thấy rất đau lòng… Anh đã cố gắng yêu em nhưng em lại không hề yêu anh.
Em biết không, anh từng nói em rất cố chấp vì sao yêu Hoàng Dương Vũ… Nhưng anh cũng nhận ra bản thân anh cũng cố chấp như thế nào.
Ngay từ đầu anh đã sai rồi… Yêu một người hết lòng cũng đau lắm…
- Gia Nặc… An đừng nói nữa…
- Đừng khóc.
Chẳng phải em nói anh ngu ngốc sao.
Tên ngốc này… Cuối cùng cũng có thể bảo vệ em rồi…
Bạch Gia Nặc từ từ nhắm mắt lại.
Hạ Liên kích động đến nỗi liên tục gọi tên của anh ta.
Nhưng mọi thứ đã muộn mất rồi.
Trên đời này chưa từng có người nào yêu Hạ Liên bằng Bạch Gia Nặc.
Có điều, cô ta không hề ngoảnh đầu lại nhìn mà cứ hướng về phía của Hoàng Dương Vũ.
Anh ta vì Hạ Liên mà đánh đổi tất cả.
Để rồi vẫn không thể nhận được một câu nói yêu mình từ Hạ Liên.
Kể cả nói dối thôi, Bạch Gia Nặc cũng rất vui rồi…
Bên này Hoàng Dương Vũ vội vàng cởi trói cho Kiều Giang.
Thấy cô không động đậy gì, hắn liền cúi xuống định ôm cô nhảy qua đống lửa ra ngoài.
Hạ Liên đặt thi thể của Bạch Gia Nặc xuống, vội cầm chiếc lắc đồng hồ lên hướng Kiều Giang hét lớn.
- Kiều Giang, mau cướp lấy súng của Hoàng Dương Vũ!
Kiều Giang nhìn thấy con lắc đồng hồ, giọng nói của Hạ Liên giống như mệnh lệnh khiến cô phải làm theo.
Hoàng Dương Vũ muốn ngăn cô lại nhưng vì sợ cô bị thương nên để cho cô cầm lấy súng.
Hắn quay sang nhìn chằm Hạ Liên quát lớn.
- Hạ Liên! Rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy?
- Bây giờ cô ta chỉ có thể nghe lời em.
Nếu hôm nay em chết ở đây, Kiều Giang nhất định sẽ phải chết cùng!
- Cô…
Một thanh gỗ từ trên rơi xuống chắn ngang trước mặt của Hoàng Dương Vũ.
Hắn lập tức hơi lùi lại.
Còn Kiều Giang thì vẫn đứng nguyên ở đó.
Hoàng Dương Vũ thật sự muốn kéo Kiều Giang lại nhưng hắn hoàn toàn không thể.
Trong mắt của Hạ Liên, một màn tình tứ này càng khiến cho cô ta tức tối! Chính vì vậy mà cô ta mới nảy ra một ý nghĩ.
- Bây giờ anh đưa em ra ngoài trước, em sẽ hủy bỏ lệnh thôi miên của Kiều Giang.
Sau đó anh sẽ vào cứu cô ta sau.
Còn nếu anh dám đưa cô ta ra