Giường bệnh của Tiểu Phong rất nhanh được đẩy vào phòng cấp cứu.
Kiều Giang đứng bên ngoài mà lòng lo lắng không thôi.
Hiện tại cô đang rất run.
Con trai của cô đang khỏe mạnh… Bỗng dưng lại thành ra như vậy.
Cô thật sự không biết làm sao nữa.
Hoàng Dương Vũ trông thấy cảnh này thì cũng muốn tiến tới an ủi nhưng mà hắn lại dừng lại đúng lúc.
Hiện tại hắn vẫn chưa thể xác định được người trước mặt có phải là Kiều Giang hay không nữa.
Ngoại hình của cô rất giống… Giống đến nỗi khiến hắn tưởng chừng như bản thân đang mơ.
Mái tóc, gương mặt, hình dáng...
Tư Lâm lúc này mới chạy đến.
- Hoàng Tổng, sao anh lại lên xe cứu thương làm gì chứ? Chúng ta còn phải đi gặp mặt khách hàng nữa.
Nói đến đây mà Hoàng Dương Vũ vân vẫn không có chút phản ứng nào.
Chính vì thế anh ta nhìn theo hướng mà Hoàng Dương Vũ nhìn.
Nếu cho rằng Hoàng Dương Vũ kinh ngạc 1 thì Tư Lâm phải kinh ngạc 10.
- Kiều Giang? Cô ấy… Sao lại ở đây…
- Tôi chưa chắc chắn có phải cô ấy hay không hay chỉ là người giống người…
Tư Lâm nghe Hoàng Dương Vũ nói vậy thì thôi không nói nữa.
Nhìn thấy Hoàng Dương Vũ kích động đến như vậy, Tư Lâm cũng cảm thấy đau lòng thay.
Bao năm qua, ngoại trừ anh và Hàn Bắc Tư ra thì không ai biết Hoàng Dương Vũ sống khổ sở thế nào.
Hắn luôn cho rằng vì hắn nên Kiều Giang mới chết.
Chính vì vậy hắn luôn sống trong sự dằn vặt từ đó đến giờ.
Vết thương do bị bỏng từ năm đó vốn không nặng đến vậy.
Chỉ là, sau khi tuyệt vọng..
Hoàng Dương Vũ trong lần uống rượu say nên đã gặp thêm một trận tai nạn xe.
Kết quả là vết thương chồng chất vết thương.
Vừa đau khổ về tinh thần lại vừa đau khổ về thể xác.
Nếu nói thì Tư Lâm cho rằng thà để Hoàng Dương Vũ chết đi mới chính là giải thoát cho cho hắn.
Tuy nhiên, Hoàng Dương Vũ phải gánh trọng trách của cả công ty, còn ba mẹ hắn nữa.
Nhiều lần Ngọc Tuyên đã muốn tự tử khi nhìn thấy con trai như vậy.
Chính vì để cho mẹ yên tâm nên Hoàng Dương Vũ mới hứa với bà là sẽ sống tốt hơn.
Khi tình hình diễn ra vô cùng căng thẳng thì Hoàng Dương Vỹ xuất hiện.
Anh ta cũng ngỡ ngàng khi gặp được Tư Lâm và Hoàng Dương Vũ ở đây.
Còn Kiều Giang vì quá kích động nên đã đứng dậy đi đến ôm chầm lấy Hoàng Dương Vỹ.
- Anh à, Tiểu Phong nó ở trong đó… Em sợ lắm… Em…
- Được rồi, có anh ở đây rồi.
Đừng sợ gì hết.
Hoàng Dương Vỹ an ủi Kiều Giang một cách nhẹ nhàng.
Nhìn thấy em trai và người phụ nữ thì thì Hoàng Dương Vũ không phải là kẻ ngu mà không hiểu chuyện gì.
Người trước mặt anh chính là Kiều Giang sao? Cô chưa chết… Nhưng tại sao Hoàng Dương Vỹ lại giấu giếm? Thằng bé trong phòng phẫu thuật kia là con của nó và Kiều Giang sao?
Có rất nhiều câu hỏi mà Hoàng Dương Vũ muốn làm rõ.
Đúng lúc này thì cửa phòng phẫu thuật bị y tá mở cửa chạy ra.
- Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch phải truyền máu gấp.
Nhưng bệnh viện của chúng tôi vừa hay lại hết nhóm máu này… Ai là người thân của bệnh nhân thì đi theo tôi đi làm xét nghiệm trước.
Câu nói của y tá như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu của Hoàng Dương Vỹ.
Nếu như lúc này anh ta mà đi xét nghiệm thì Kiều Giang nhất định sẽ biết anh ta với Tiểu Phong chỉ cùng huyết thống chứ không phải là ba con.
Thấy Hoàng Dương Vỹ vẫn đang do dự, Kiều Giang gấp đến nỗi thúc giục.
- Dương Vỹ, anh mau chóng đi đi… Tiểu Phong cần máu của anh…
- Được…
Hoàng Dương Vỹ ngập ngừng rồi đi theo nữ y tá.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Dương vỹ quay lại.
Kiều Giang lộ rõ vẻ vui mừng, tưởng