Dương Vũ, chuyện này là sao? Con có thể nói cho mẹ biết không?
Kiều Giang thấy Hoàng Dương Vũ đang ra hiệu cho mình thì vội vàng kéo Tiểu Phong ra ngoài.
Ý tứ của Hoàng Dương Vũ rất rõ ràng, hắn là muốn để cho hắn nói chuyện với ba mẹ.
Kiều Giang biết hắn là đang muốn tốt cho cô.
Nếu như để Hoàng Dương Vũ nói thì đương nhiên hắn sẽ nói ra những điều có lợi cho Kiều Giang.
Còn nếu để cô nói thì hắn sợ ba mẹ hắn sẽ trách cô sau tất cả mọi chuyện.
Đóng cửa lại một cách an toàn, Kiều Giang kéo Tiểu Phong ngồi trên hàng ghế đối diện với phòng bệnh.
Cô không biết Hoàng Dương Vũ sẽ nói gì với ba mẹ của hắn nữa.
Thật sự tim của cô lúc này đập liên hồi, cảm giác như đang lo lắng về một vấn đề rất nghiêm trọng.
- Mẹ, vừa nãy chú ấy nói chú ấy là ba ruột của con là sao?
Kiều Giang vẫn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Cho đến khi tiểu Phong kéo tay của cô thì lúc này cô mới sực tỉnh lại.
- Vừa nãy con nói gì cơ?
- Con chỉ đang hỏi mẹ là tại sao chú ấy lại nói chú ấy là ba của con thôi.
Đến nước này rồi thì Kiều Giang cũng chẳng muốn giấu giếm tất cả mọi chuyện nữa.
Chính vì vậy mà cô quyết định sẽ kể hết cho Tiểu Phong tất cả mọi chuyện.
Tuy nhiên, thằng nhóc do còn quá nhỏ, nên cô chỉ có thể nói với nó những điều cần nói mà thôi.
- Thực ra chú Dương Vũ mới chính là ba của con.
Còn ba Dương Vỹ chỉ là ba nuôi mà thôi.
Lúc con vẫn còn đang ở trong bụng mẹ thì ba con đã gặp 1 số chuyện không may nên mới thất lạc mẹ con mình.
Ba Dương Vỹ là người chăm sóc hai mẹ con mình từ đó đến giờ, cũng là em trai của ba con.
- Vậy con phải gọi chú Dương Vũ là ba còn ba Dương Vỹ thì quay trở lại gọi là chú sao?
- Thì… Đương nhiên là vậy rồi…
Kiều Giang hơi cúi xuống để xem sắc mặt của Tiểu Phong.
Cô cứ tưởng rằng thằng bé sẽ có phản ứng gì đó sau khi biết được cái sự thật này.
Thật không ngờ, thằng nhóc con này làm như suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Thì ra chú ấy là ba của con thật.
- Không ngạc nhiên sao hả?
- Con chẳng có gì mà ngạc nhiên cả.
Ngoài có duy nhất mẹ ra thì ba nào con cũng sẽ chấp nhận.
Chỉ cần người ba đó đối tốt với mẹ và con là được.
Cô thật không thể ngờ rằng con trai của cô lại có thể hiểu chuyện đến mức này.
Đúng là để được đứa con mát mày mát mặt quá.
Trong khi Kiều Giang còn đang cảm động thì Tiểu Phong lại nhìn cô với ánh mắt dè chừng.
- Mẹ có thể không cần trưng ra cái bộ mặt đó đâu, nhìn ghê lắm đấy.
- Mẹ chỉ đang cảm thấy vui vì con trai của mẹ hiểu chuyện thôi mà.
Hai mẹ con cô ngồi ở đó trò chuyện mà quên mất Tư Lâm cũng đang đứng gần đấy.
Anh cảm thấy hai mẹ con nhà này quá mức hợp nhau.
Thật là… chẳng có một chút ý tứ cái gì.
- Mẹ, chúng ta nói ít thôi.
Nếu không thì cái chú kia cứ nhìn chúng ta bằng ánh mắt kỳ thị đấy.
Kiều Giang ngẩng lên nhìn Tư Lâm.
- Anh dám nhìn mẹ con tôi bằng ánh mắt đấy sao?
- Làm… Làm gì có.
Chắc cô hiểu nhầm rồi…
Tư Lâm muốn toát hết mồ hôi với hai mẹ con nhà này.
Đặc biệt là thằng nhóc kia.
Sao anh ta cứ có cảm giác nó có thể nhìn thấu được những gì anh ta đang nghĩ gì vậy nhỉ? Quả nhiên là con trai của Hoàng Dương Vũ, ngay cả lời nói và suy nghĩ cũng có thể khiến cho người ta dè chừng…
Lúc lâu sau, Hoàng Gia Nghị và