Mãi đến tận 1 năm sau thì mọi chuyện mới lắng xuống.
Ngọc Tuyên cũng đã có thể chấp nhận sự thật là Hoàng Dương Vỹ đã bỏ bà mà đi.
Hoàng Dương Vũ sau cái chết của em trai thì cũng trở lại hoạt động công việc hiện tại bình thường.
Có thể nói, thời gian luôn xoa dịu đi tất cả mọi thứ.
Kiều Giang công nhận câu nói này quả thực rất đúng.
Cô đã bàn giao công việc quản lý bên nước ngoài cho những nhân viên mà mình tin tưởng.
Không những thế, cô còn làm thủ tục để tiểu Phong về đây học để thằng bé có thể quan lại bên nội, bên ngoại dễ dàng hơn.
Có điều, vì vấn đề này mà Kiều Giang cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cái thằng tiểu quỷ này lại nhân dịp cô cho nó về đây mà ngày ngày lẩn trốn không biết tăm hơi đâu cả.
Lúc thì về bên nhà ngoại, lúc lại về bên nhà nội.
Khổ nỗi là cả ông bà ngoại và nội đều cưng chiều nó.
Bên nhà nội thì cô không nói, chứ bên ngoại lại bảo rằng vì Tiểu Phong là cháu duy nhất nên mới cưng chiều nó.
Kiều Nam đã từng tuổi này mà chưa có lấy vợ, Kiều Giang sốt ruột lúc nào cũng thúc giục anh trai mau kết hôn mà chẳng thấy có triển vọng gì.
Cô muốn Kiều Nam mau lấy vợ rồi sinh con.
Như vậy thì Tiểu Phong ở bên ngoại sẽ không được chiếm trọn yêu thương nữa.
Chứ bây giờ cô nói nó không nghe, khiến cô tức lắm.
- Dương Vũ, em giao trả con cho anh muốn làm gì thì làm.
Em không quản nữa.
- Sao vậy?
Hoàng Dương Vũ đang ngồi làm việc thì thấy Kiều Giang bày ra cái bộ mặt tức tối.
Hắn biết là thằng nhóc kia lại khiến cho mẹ nó giận nên đành tạm gác công việc lại, đi qua phòng của Tiểu Phong dạy bảo nó.
Sau một hồi giáo huấn, cuối cùng Tiểu Phong đi theo Hoàng Dương Vũ đi đến gặp mặt của Kiều Giang.
Thằng bé khoanh tay, cúi xuống vẻ rất ;lễ phép mà nói với cô.
- Mẹ, con biết sai rồi…
Kiều Giang hơi nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Dương Vũ với vẻ mặt kinh ngạc.
Quả nhiên, con nhà chung nguồn gốc nên chỉ có nghe lời nhau mà thôi.
Tuy vậy nhưng Kiều Giang vẫn chưa hết giận dối.
Tối hôm đó, cô nằm trên giường suy nghĩ một vấn đề hệ trọng hơn.
Nếu như cô sinh con gái thì sao? Nó sẽ nghe lời cô, ngoan ngoãn chứ nhỉ?
Đó cũng chỉ là một suy nghĩ nhất thời mà cô nghĩ ra như vậy.
Chứ lần đầu mang thai Tiểu Phong đúng là loại ám ảnh đến nỗi hiện tại Kiều Giang vẫn có thể nhớ rõ.
Năm đó, sức khỏe của cô rất yếu.
Vết thương sau lưng rất đau, cộng thêm cái bụng bầu lớn, mỗi lần đi đâu thì hoàn toàn phải có người giúp.
Đến khi sinh rồi thì đúng là nỗi sợ hãi.
Mặc dù sau khi nhìn thấy đứa bé nhỏ xíu mạnh khỏe được các bác sĩ đã vào trong lòng cô nhưng Kiều Giang vẫn còn chút chướng ngại tâm lý.
Nói chung đẻ đau lắm, cô đẻ một đứa là quá đủ rồi.
Bởi vậy người ta nói người tính không bằng trời tính.
Kiều Giang ngàn vạn lần cũng chẳng thể ngờ được bản thân lại một lần nữa mang thai.
Sáng hôm ấy, như thường lệ cả nhà cùng nhau ngồi vào bàn ăn sáng.
Tuy nhiên mấy món ăn trên bàn hôm đó lại khiến Kiều Giang nôn thốc nôn tháo.
Cô cứ tưởng rằng bản thân do mệt mỏi vì cả tháng nay bận chuyển chi nhánh sòng bạc về đây.
Ai ngờ tối hôm đó cô lại một lần nữa không thể ăn nổi món nào.
Mấy món nhìn có vẻ rất ngon, nhưng trong mắt của cô lại chính là những món ăn kinh dị gây nôn oẹ.
- Kiều Giang, có phải là con mang thai không?
Câu nói của mẹ chồng khiến cho cô như bừng tỉnh.
Hoàng Dương Vũ hiển nhiên cũng nghe được những lời này thì hiển nhiên có một tâm trạng phức tạp.
- Lúc trước con mang thai Tiểu Phong thì làm gì có hiện