Tống Lương Thần ngồi ở Hiếu Nghĩa viện và nhíu mày với Giang Tâm Nguyệt.
Nàng ta gọi hắn lại, ngồi xuống và bắt đầu khóc, nàng đã khóc suốt nửa canh giờ, một câu cũng không nói, cũng không biết là có ý gì.
Nếu là trước đây, hắn sẽ tận tình an ủi nàng ta, nhưng khi nàng ta tát hắn, hắn không biết là vì lòng kiêu hãnh của nam nhân hay vì lý do gì khác, khi nhìn nàng ta, hắn luôn cảm thấy có gì đó khác lạ.
Trong lòng Tống Lương Thần, Giang Tâm Nguyệt luôn là người tốt bụng và hiểu chuyện, vì nàng là con gái của người gác cổng nên luôn duy trì lễ nghi chủ tớ với hắn, mặc dù rõ ràng thích hắn nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn tránh xa hắn.
Các nha hoàn trong phủ trêu chọc nàng, bắt nạt nàng, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn không hé răng, chỉ đứng cách hắn vài bước, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn đau lòng khi thấy nàng như thế, nên hắn muốn bảo vệ nàng thật thật tốt, thậm chí còn bỏ qua sự ngăn cản của phụ vương, muốn lập nàng làm chính thất, muốn nhìn thấy nàng bên cạnh hắn, ưỡn ngực nhìn xuống đám tùy tùng trong phủ, muốn nhìn thấy nàng không cần để ý hay lo ngại gì mà thoải mái cười.
Tuy nhiên, sự hiểu lầm này thực sự khiến hắn kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí hắn còn cảm thấy khó khăn khi phải đối mặt với nàng.
"Đừng khóc nữa."
Giọng của Giang Tâm Nguyệt gần như khàn khàn, khi Tống Lương Thần cuối cùng cũng lên tiếng, nàng lại càng cảm thấy tủi thân hơn, những giọt nước mắt đã cạn giờ mới rơi trở lại: "Ta còn tưởng rằng chàng thậm chí còn không cảm thấy có lỗi với ta."
Tống Lương Thần thở dài: "Khóc sẽ tổn thương thân thể.
Hiện tại sự tình đã đến nước này, tốt nhất là để cho mình thoải mái một chút đi."
"Làm thế nào ta có thể khiến bản thân cảm thấy thoải mái hơn đây?" Đôi mắt của Giang Tâm Nguyệt đỏ lên, muốn nói gì đó rồi lại thôi, quay lại nhìn nha hoàn cùng với Lâm Phong đang đứng bên cạnh.
Lâm Phong rùng mình, lập tức dẫn nha hoàn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
"Dì đang làm gì vậy?" Tống Lương Thần chán nản, siết chặt tay: "Bây giờ ta và dì ở một mình không thích hợp.".
||||| Truyện đề cử: Quyến Rũ Đến Điên Dại |||||
"Ở một mình thì có sao đâu?" Giang Tâm Nguyệt đứng dậy đi về phía hắn, nước mắt rơi trên mu bàn tay hắn: "Lương Thần, chàng ghét ta rồi phải không? Chàng ghét thân thể ta bẩn thỉu, nên mới gọi ta là dì Giang, đúng không?"
Có trời mới biết lúc hắn gọi như thế, nàng đau đớn đến thế nào, nàng cảm thấy như bị cả thế giới bỏ rơi nên đã đánh hắn một cách vô lý.
Sau đó, nàng cũng biết bản thân không nên như vậy, cũng biết rằng hắn nhất định rất tức giận, nhưng tại sao hắn lại không hiểu nàng? Nàng đã như thế này, tại sao hắn vẫn còn giận nàng?
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Tống Lương Thần nói: “Ta gọi dì như vậy là đã hứa với phụ vương, sẽ đối xử tôn trọng với dì, không vượt quá quy tắc.”
"Hứa với phụ vương chàng?" Giang Tâm Nguyệt ngã xuống trước mặt hắn, không thể tin được ngẩng đầu nhìn hắn: "Phụ vương của chàng...!Phụ vương của chàng! Lương Thần, chàng có biết ông ấy đã làm gì ta không?"
Tống Lương Thần sắc mặt tối sầm, đứng dậy, xua tay nói: "Ta không muốn nghe."
"Là không muốn, hay là không dám?" Khương Tâm Nguyệt đưa tay nắm lấy vạt áo của hắn, ngẩn đầu, mắt thê lương nhìn hắn: "Ông ấy rõ ràng nhìn thấy ta, rõ ràng nhận ra ta! Nhưng ông ấy vẫn trói chặt ta vào giường...!Lương Thần, chàng có biết đêm đó ta đã khóc và gọi cho chàng bao nhiêu lần không?"
Trong lòng không ngừng trầm xuống, Tống Lương Thần nhắm mắt lại, đốt ngón tay trắng bệch: "Đừng nói nữa."
"Ta nếu như không nói, sau này chàng định sẽ bỏ ta ở đây và không bao giờ quan tâm đến ta nữa, đúng không?" Giang Tâm Nguyệt cố đứng dậy, ôm chặt lấy hắn từ phía sau và nói với giọng khàn khàn: "Chàng định chấp nhận số phận như thế này sao, muốn ta chấp nhận rằng cả đời này ta không thể ở bên chàng nữa sao? Lương Thần, ta không muốn như vậy..."
Cổ họng Tống Lương Thần có chút nghẹn lại, trong lòng cảm thấy đau âm ỉ, hắn muốn quay người lại ôm nàng, tay lại nổi lên gân xanh nhưng hắn cố kìm chế lại.
"Không chấp nhận thì thế nào? Ta chỉ có thể bảo đảm cho dì cả đời có đủ cơm ăn áo mặc, nhưng ta không thể cùng dì làm vợ chồng được nữa."
Hắn hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay nàng trên eo hắn, từ từ rút ra: "Ta sẽ không để ai chạm vào dì nữa, nhưng dì...!cũng đừng nên đi quá xa."
Giang Tâm Nguyệt bật khóc, cắn môi như thể bỏ cuộc, nàng đưa tay cởi áo choàng ngoài ra!
Bên trong là váy dưới bằng vải sa trắng như trăng, cánh tay trắng như tuyết và xương quai xanh quyến rũ.
Tống Lương Thần cau mày, còn chưa kịp nói chuyện, thì tấm thân ngọc mềm thơm mịn đã sà vào người hắn.
"Lương Thần..."
Tống Lương Thần căng thẳng, sắc mặt hơi tối lại: "Dì buông ta ra."
Giang Tâm Nguyệt nghe vậy, không những không buông tay mà còn ôm hắn chặt hơn: "Nếu chàng cho rằng ta rẻ mạt, vậy thì tùy ý chàng.
Ta chỉ biết nếu hôm nay chàng rời đi như thế này, ta cùng chàng mười năm quen biết, năm năm đợi chờ, tất cả đều là vô ích!”
Nói xong nàng kiễng chân lên hôn lên môi hắn.
Tống Lương Thần muốn đẩy nàng ra, nhưng Giang Tâm Nguyệt đã nắm lấy tay hắn đặt lên ngực nàng, mở mắt nhìn hắn, trong mắt nàng tràn đầy tuyệt vọng và đau đớn.
Mủi lòng, Tống Lương Thần nhắm mắt lại, tranh đấu hồi lâu, hắn vẫn đặt đôi tay run rẩy của mình lên vai nàng.
Đây là nữ nhân hắn yêu nhiều năm như vậy, đã hèn mọn thành ra thế này, sao hắn có thể nhẫn tâm đẩy nàng khỏi hắn?
Môi và răng đan vào nhau, Giang Tâm Nguyệt dẫn hắn về phía giường, nước mắt rơi trên mặt hắn, lại bị hắn anh nhẹ nhàng lau đi.
"Đừng khóc."
Tống Lương Thần dịu dàng như nước, chính là người yêu của nàng! Giang Tâm Nguyệt nghẹn ngào, nhỏ giọng thì thầm: "Chàng muốn ta đi.
Muốn ta một lần, ta sẽ cảm thấy bản thân bớt bẩn thỉu hơn..."
Trái tim của Tống Lương Thần run lên, hắn không khỏi cúi đầu hôn nàng thật sâu, nụ hôn khiến Giang Tâm Nguyệt cảm thấy đau đớn.
Muốn không? Có bao nhiêu nam nhân lại không muốn nữ nhân mình yêu sâu sắc? Nhưng hiện tại, hắn làm sao còn có thể muốn? Tống Lương Thần vẫn rất tỉnh táo, nhưng khi Giang Tâm Nguyệt nhấc chân lên và quấn quanh eo hắn, sự cọ xát khiến ý thức của hắn từng chút một dần dần biến mất.
Trong phòng tựa hồ rất nóng, Tống Lương Thần người đầy mồ hôi, đang định đặt