Nghe được lời của nàng, Tống Lương Thần lập tức thả lỏng cơ thể căng thẳng của mình.
Nữ nhân này dáng vẻ trời không sợ đất không sợ như thế, hắn còn có gì phải sợ gì nữa?
Đi một đường đến hoa sảnh, chợt nghe thấy tiếng cười từ xa, một giọng nói khàn khàn truyền xa xa: “Hồi chiến tranh, chúng ta từng cùng cuỡi ngựa đuổi giặc, phi nước đại trên chiến trường.
Mười mấy năm không gặp, chúng ta đều đã già rồi."
"Phải, con gái đều đã tề toàn rồi.
Sớm biết điều này, hàii..."
Một gia nô đi trước báo cáo: "Vương gia, Thế tử và Thế tử phi đến rồi".
Âm thanh bên trong ngừng lại, Tống Lương Thần mang theo Mỹ Ảnh tiến vào, cùng nhau hành lễ: "Bái kiến phụ Vương."
Yến vương gật đầu nói: “Qua đây chào hỏi Cổ tướng quân.”
Tống Lương Thần ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông to lớn mặc bộ đồ gấm màu xanh nước biển ngồi bên cạnh.
Điều đầu tiên cảm thấy là đen, thực sự rất đen, không biết có phải vì trên chiến trường phơi nắng quá nhiều không, cả khuôn mặt chỉ còn mỗi tròng mắt là màu trắng, lưng hổ vai gấu, y phục có xíu nếp nhăn.
Nhưng mà, họ Cổ? Hắn tựa hồ đã từng nghe cha mình nói qua, Hoài Viễn tướng quân Cổ Đạo Biên, lúc còn trẻ đã cùng ông chiến đấu, sau này ông được Tiên Hoàng phong làm Yên vương, còn Cổ tướng quân được phong làm Hoài Viễn tướng quân, canh giữ biên giới quanh năm.
Dù hai người đã xa cách nhiều năm nhưng cha hắn vẫn thường xuyên tưởng nhớ đến ơn cứu mạng của Cổ tướng quân.
Nghĩ tới đây, Tống Lương Thần thật sâu cúi đầu hướng Cổ Đạo Biên nói: "Tham kiến tướng quân."
Cố tướng quân cười tít mắt nhìn hắn: “Thế tử đã trưởng thành, cũng là một người có tài.”
“Tướng quân quá khen.” Hắn cúi đầu nói: “Thường được nghe danh tiếng của tướng quân, đáng làm tấm gương cho chúng ta học tập.”
“Ha ha ha.” Cổ Đạo Biên cười lớn, thanh âm vang như chuông: “Con cháu các gia tộc cao quý khác toàn chơi đùa hưởng thụ, chỉ có ngươi, Yến Vương Thế tử, là người duy nhất chăm chỉ học tập và làm việc, khó trách Vương gia xem trọng ngươi.”
Nói xong, lại liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh bên cạnh: “Vị này chính là Thế tử phi vừa vào cửa sao?”
"Chính xác." Tống Lương Thần bước sang một bên.
Thẩm Mỹ Ảnh lễ phép cúi đầu nói: "Cổ tướng quân an hảo."
"Ừm." Cổ Đạo Biên nhìn nàng không nói gì, đứng dậy chắp tay về phía Yến vương nói: "Đã có Thế tử và Thế tử phi ở đây, thần lui xuống nghỉ ngơi trước, lúc khác lại hầu chuyện Vương gia."
"Được." Yến Vương gật đầu, hơi nghiêng người về phía trước, mắt tiễn Cố tướng quân đi ra khỏi cửa sau, mới quay đầu nhìn hai người trước mặt, ân cần nói: "Dọc đường có mệt không? Vừa lúc cũng là giờ ăn trưa, vậy lát nên ăn nhiều một chút.”
Tống Lương Thần gật đầu, nghi hoặc nhìn Yến Vương.
Chẳng lẽ là vì Cổ tướng quân tới đây? Tại sao cảm giác như hôm nay tâm trạng của ông lại tốt như vậy?
Cơm được bưng ra, hai vị trắc phi cũng ngồi vào bàn, Mỹ Ảnh vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện, nhưng sau khi nhìn thấy đồ ăn ngon trước mặt, cùng với chút lòng tốt bộc phát nên nàng quyết định ăn xong rồi mới nói..
Tống Lương Thần liếc nhìn nàng mấy lần, chỉ thấy người này ăn rất duyên dáng và nhanh chóng, giống như đã đói lâu rồi, một lúc sau, đĩa thức ăn đặt trước mặt nàng đều trống rỗng.
Mọi người: "..."
Mạnh thị dụi mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Hôm nay trong bếp có quá ít đồ ăn sao? Tại sao còn chưa kịp chạm vào hai lần đã không còn rồi?"
Yến vương buông đũa xuống, trách móc nhìn Tống Lương Thần: "Ngươi đối xử không tốt với Thái tử phi?"
"Làm sao có thể?" Tống Lương Thần có chút áy náy cụp mắt xuống: "Chỉ là nàng ăn ngon hơn thôi."
“Ừm, đúng rồi.” Mỹ Ảnh cười nói: “Đó là vì con ăn rất ngon, Gia đối xử với con rất tốt.”
Yến vương nhướng mày, bình tĩnh nhìn hai người trước mặt, một lúc sau mới mỉm cười.
"Ăn cơm xong, các ngươi ở lại Vương phủ vài ngày đi."
Cái gì? Tống Lương Thần và Mỹ Ảnh đồng thời ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nhìn ông.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
"Tại sao?"
Yến Vương trợn mắt nói: “Bổn Vương tuổi đã cao rồi, muốn con trai và con dâu bên cạnh hầu hạ không được sao?”
Tống Lương Thần mím môi: "Đương nhiên là được.
Phụ Vương đừng giận, con và Mỹ Ảnh ở lại là được."
Yến vương hài lòng, tiếp tục chậm rãi uống canh, vừa uống canh vừa liếc nhìn Văn thị bên cạnh.
Văn Thị nhẹ gật đầu.
Dùng bữa xong, Văn thị đưa vợ chồng Thế tử đến Tây viện, trên đường đi, bà nắm tay Mỹ Ảnh nhẹ giọng hỏi: “Đại hôn xảy ra chuyện như vậy, Thế tử không tức giận với ngươi chứ?
Mỹ Ảnh mỉm cười và nói: "Không có, Gia đối với con rất tốt."
Văn Thị hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: " Thế tử thật sự đã trưởng thành rồi.
Đổi lại là tính tình nóng nảy như trước đây, hắn sẽ ly hôn với ngươi mà không nói một lời."
Mỹ Ảnh nhướng mày và vô thức liếc nhìn lại Tống Lương Thần đang đi phía sau.
Hắn đi rất chậm, như đang suy nghĩ điều gì đó, không hề chú ý chút nào.
Nhìn lại, Mỹ Ảnh nhìn Văn thị, cười khúc khích, "Trước đây Gia có tính khí nóng nảy như vậy à?"
“Hắn bị chúng ta chiều hư.” Văn thị thở dài: “Việc gì cũng làm theo cảm tính, không hề cân nhắc nhân quả, không có phân biệt đúng sai, hắn muốn làm gì thì làm.”
Nàng có thể đoán được điều này từ nội quy của phủ hoàng tử, Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu hiểu ý.
Nếu như nàng không biết nhiều chuyện như vậy, Tống Lương Thần sớm đã đuổi ra khỏi Thế tử phủ, còn tra chân tướng gì chứ?
Vậy mới nói, nữ nhân nên học hỏi nhiều thứ hơn, không phải chỉ để lấy lòng nam nhân mà còn để bản thân sinh tồn.
Tuy nhiên, nàng không hiểu sao cứ luôn cảm thấy thái độ của Văn thị rất quái đản, như thể đang cùng nàng ở đây nói lời sáo rỗng, nụ cười cũng không còn chân thật như lần trước.
Nhìn bà thêm vài lần, Mỹ Ảnh lặng lẽ lưu lại điều này trong mắt.
Khi đến tây viện, Văn thị nói: “Vợ chồng hai ngươi có thể ngủ chung trong phòng chính, chúng ta đã mang hạ nhân tới đây rồi, ta cũng không cần sắp xếp gì nữa.”
“Được.” Tống Lương Thần gật đầu, quen thuộc đi đến ngồi trên trường kỷ“Dì Văn vất vả rồi.”
"Không vất vả, không vất vả.
Nếu tình cảm hai ngươi thuận lợi, thì mọi vất vả chúng ta bỏ ra đều xứng đáng." Văn thị mỉm cười gật đầu, nháy mắt nhìn Mỹ Ảnh rồi vén váy bước ra