“Nói thế nào?” Tống Lương Thần hơi nhướng mày: “Thẩm thị từ khi vào phủ đến nay, chưa từng đụng chạm gì đến Vương phi ".
Nước mắt của Giang Tâm Nguyệt càng rơi nhiều hơn, như thể muốn rơi hết nước mắt bản thân đang có, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn không chịu nói một lời.
Ôn Nhĩ Nhã do dự không nói, cuối cùng đứng sang một bên và im lặng.
Gia lưu nàng ta lại chỉ để tránh bị nghi ngờ mà thôi, vậy tại sao nàng phải đâm vào mũi đao? (撞了刀口?).
Thẩm Mỹ Ảnh có thủ đoạn của riêng mình, có thể tạo ra sự khác biệt lớn như vậy trong cuộc đời Gia chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nàng nên xem kỹ tình hình.
"Dì Giang." Tống Lương Thần bình tĩnh lại một lúc, sau đó nhìn người đang ở trên giường lần nữa mở miệng: "Vừa rồi nói sẽ đưa dì đi, cũng là trong lúc nóng giận nên nói không lựa lời.
Ta đã từng nói sẽ nuôi dưỡng dì cả đời, thì tuyệt không nuốt lời.
Nếu có ai khi dì, ta sẽ không tha cho người ấy.
Nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, dì có thể ngừng huyên náo với ta được không? ".
Đôi mắt khô khốc, Giang Tâm Nguyệt nhắm mắt lại, kiệt sức ngã xuống gối, vẫn như cũ phớt lờ hắn.
Tống Lương Thần có thể cảm giác được nàng thật sự rất đau lòng, đưa tay muốn an ủi, tay đưa sững lại ở không trung, đột nhiên thu hồi về.
"Xin lỗi."
Nghe được ba chữ này, Giang Tâm Nguyệt cong khóe môi lên.
"Nhĩ Nhã, gọi những người khác vào đi." Tống Lương Thần nhắm mắt lại nói.
Ôn Nhĩ Nhã gật đầu, đi ra mở cửa gọi người.
"Gia." Ninh Thuần Nhi cùng Vu thị bước vào, hành lễ xong, thận trọng nhìn về phía giường.
Giọng nói của Tống Lương Thần có chút khàn khàn: "Về phần Thẩm thị, ta đã khôi phục ngôi vị Thế tử phi cho nàng.
Từ mai trở đi, Nhĩ Nhã mang toàn bộ chìa khóa, sổ sách của hậu viện chuyển giao cho nàng ấy, nhân tiện dạy nàng ấy cách quản sự ".
Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt, nhưng Ninh Thuần Nhi lại không có chút ngạc nhiên, Vu thị ở bên cạnh cau mày, không khỏi nói: " Gia, Thế tử phi này, sao có thể vừa phế lại lập được?"
“Phế nàng là vì ta đã hiểu lầm nàng ấy có liên quan đến sai lầm ngày đại hôn.” Tống Lương Thần nói: “Tuy nhiên, khi ta đến phủ Yến vương một chuyến, Giang Ổn Sơn đã nói ra sự thật.
Đó là chủ ý của hắn, phụ Vương ta là đồng loã, còn Thẩm thị hoàn toàn không liên quan.”
Cơ thể Giang Tâm Nguyệt khẽ run lên.
“Hơn nữa, nếu vị trí Thế tử phi bị bỏ trống, phụ Vương ta sẽ tận lực ép ta lập người khác.
Nếu đã như vậy, không bằng là để Thẩm thị ngồi vị trí đó.”
Ninh Thuần Nhi gật đầu: “Suy xét của Gia cũng có lý, Thẩm thị cũng không quá xa lạ với mọi người, nàng nhất định có thể quản lý tốt trạch viện này.
Tân hôn còn chưa lâu, nếu thật phế bỏ Thế tử phi, lời đồn bên ngoài chắc càng khó nghe hơn.
Vì đại cuộc mà nghĩ, cũng là một quyết định đúng đắn.
"
Vu thị cười nhẹ, liếc nhìn Ninh Thuần Nhi: "Ninh chủ tử tuổi còn trẻ, hiểu chuyện không ít, nói như vậy thì người khóc lóc là người không hiểu chuyện rồi."
"Thuần nhi không có ý này " Ninh Thuần Nhi ngẩng đầu nhìn Tống Lương Thần, cười nhạt nói: "Gia quyết định thế nào, Thuần Nhi sẽ tiếp nhận thế ấy, sẽ không có ý kiến gì khác."
Tống Lương Thần gật đầu, giữa mày đầy vẻ mệt mỏi: "Các người nếu đều giống như Thuần Nhi, ta liền yên tâm rồi."
Nói xong, lại quét mắt nhìn căn phòng một lượt: "Sao Tiểu Tiên không tới đây?"
"Gia không phải không biết, vị ở Dịch Thú Trai đó trầm mê vào mấy ván cờ, sẽ không nguyện ý đi đâu, lát nữa thiếp thân sẽ khiến người đến chuyển lời cho nàng là được".
Ôn Nhĩ Nhã nói: "Ngài hôm nay hẳn là mệt rồi, ở chỗ Vương phi, hãy giao cho thiếp thân an ủi, Ngài tốt nhất nên quay về nghỉ ngơi sớm đi."
Tống Lương Thần mím môi, liếc nhìn người đang nằm trên giường.
Nàng lần này có vẻ quyết tâm, thực sự không còn chú ý đến hắn nữa.
"Cũng được." Tống Lương Thần đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Mọi người cũng sớm nên nghỉ ngơi đi."
Mọi người đứng dậy hành lễ, Tống Lương Thần cũng đứng dậy rời đi.
Một tiếng cười lạnh từ phía giường truyền đến, khiến Ninh Thuần Nhi run rẩy, nâng mắt nhìn sang Giang Tâm Nguyệt, người đang bất động, đột nhiên ngồi bật dậy.
Thế tử đã đi xa rồi, bây giờ nàng lại muốn làm gì đây? Ôn Nhĩ Nhã mím môi, đang định tiến tới an ủi vài tiếng