Cùng đêm hôm đó, Tống Lương Thần đang ở lạc viện đó trong quân doanh, ngồi trên mái nhà ngắm trăng.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đến nhậm chức, thân làm giám quân, phải quản lý lương thảo thu chi Tả quân, còn phải đốc thúc huấn luyện.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, biết trong quân doanh luôn có một số thế lực nhỏ không dễ chế ngự.
Nhưng sau khi nhậm chức mới phát hiện, tình huống còn khó khăn hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.
Những người này bề ngoài cười tươi với hắn, nhưng trong lòng thầm nói hắn là Nhị thế tổ, cái gì cũng đều không biết còn đến quản sự, bất quá là hắn được sinh ra chỗ tốt, thay thế giám quân có năng lực trước đây, không biết nơi này rồi sẽ rối tung thành dạng gì nữa.
Vừa hay những lời đó đều để hắn nghe được, Tống Lương Thần rất buồn bực, hắn cảm thấy mình rất khách khí với những người này, ngày đầu tiên tới đây, hắn đã làm việc rất cẩn thận, cũng không hề tự cao, vậy mà sau lưng vẫn còn bị nói thế, thật không hiểu nổi.
Hắn đọc thuộc binh thư, thứ luôn học cũng đều là làm sao để chỉ huy quân đội, làm sao tác chiến, làm sao an bài lương thảo.
Tuy nhiên, vì có thành tựu về thể Nhan thư pháp, và khuôn mặt khá gây tranh cãi nên ấn tượng của mọi người về hắn có lẽ chỉ dừng lại ở hai chữ“thư sinh” và “công tử" là nhiều.
Thực tế thì hắn là một hán tử mạnh mẽ kiên cường mà! Một hán tử biết cả bộ Thiên Cương quyền đấy!
Đứng dậy đầy giận dữ, Tống Lương Thần nhảy từ trên mái nhà xuống, thủ thế trong sân, thực hiện bộ quyền như muốn trút đi cơn giận.
Mồ hôi thấm áo, cuối cùng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút khi đấm vào cột đá bên cạnh lần cuối.
“Nếu quá phận vượt tôn ti, dễ dàng tạo ra điêu nô, lập uy cũng không dễ..”
Giọng nói của ai đó vang lên bên tai hắn, Tống Lương Thần giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Trong sân yên tĩnh, nơi này ở sâu trong quân doanh, người đó làm sao tới được? Sau khi tự nhéo mình, Tống Lương Thần cười nhẹ, dựa vào cột đá tiếp tục nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Bất phân tôn ti khó lập uy tín..
sao? Lời của nữ nhân đó, hắn có nên nghe hay không?
Trong lòng bỗng nhiên đau nhói, Tống Lương Thần cau mày, lại trèo lên mái nhà trông về Hoành Thành ở phía nam.
Rõ ràng đang trốn tránh để suy nghĩ rõ ràng về cảm xúc của mình, vậy tại sao lại nghĩ đến người đó? Và trong lòng vẫn còn một nỗi bất an mơ hồ, không biết do đâu.
Thẩm Mỹ Ảnh đang làm gì vậy?
“Aaa——” Một tiếng hét vang lên trong Tương Tư Uyển, khiến con mèo đêm kinh hãi kêu "meo" một tiếng, trốn vào rừng rậm bên cạnh mình.
Tống Lương Dạ khuôn mặt khó tin nhìn người trên giường, ôm lấy bờ vai đang chảy máu, thở hổn hển.
Thẩm Mỹ Ảnh cầm chiếc trâm trong tay, mặt không biểu cảm nhìn hắn nói: “Là ngươi nói xung quanh không có ai, nên ta không cần coi ngươi như tiểu thúc.”
Đã là tiểu thúc thì phải để ý đến quy củ, không thể muốn động thủ liền động thủ, có thể kiềm chế nàng.
Hôm nay hắn ở cửa đối với nàng đã có hành vi xúc phạm nàng, nàng đã muốn xông lên đâm chết hắn! Thật là đa tạ hắn đã cho nàng cơ hội.
"Ngươi..." Tống Lương Dạ ngã đập vào bàn, vừa tức giận vừa kinh ngạc, cuối cùng cười lớn: "thật sự rất mạnh."
Có thể dùng trâm đâm vào vai hắn không có được mấy người, nhìn sức lực của nàng ấy, vừa nhanh, vừa tàn nhẫn vừa chính xác, không có nửa điểm do dự, làm gì có nữ nhân nào có thể quyết đoán như vậy?
“Nữ nhi thường thì sẽ hiền lành như nước.” Thẩm Mỹ Ảnh bước xuống đỡ Cẩm Y nằm xuống giường, mím môi nhìn hắn nói: “Nhưng khi bị thúc ép quá, có thể làm điều gì đó tàn nhẫn mà không nam nhân nào có thể nghĩ ra được.
Tiểu thúc có muốn thử lại lần nữa không?
Tống Lương Dạ liên tục lắc đầu, không khỏi càng cười càng thích: “Quanh năm trộm cá ăn, không ngờ đến hôm nay tay lại bị cua kẹp.
Tẩu tẩu lợi hại, tại hạ phục rồi!”,
Mỹ Ảnh cong môi: "Phục rồi thì đi đi.
Với tiếng rú của ngươi, còn chờ mọi người đến đây sao."
“Tẩu tử yên tâm, sẽ không có người tới đâu.” Tống Lương Nghiệp đứng dậy, nhìn vết thương trên vai trái của mình, rất tự nhiên bắt đầu cởi quần áo: "Bọn họ đều đã ngủ rất ngon.”
Thẩm Mỹ Ảnh nghiến răng, quay mặt đi nói: “Ngươi lại muốn làm gì?”
"Còn có thể làm gì nữa?" Tống Lương Dạ chớp mắt, tủi thân nói: "Đã bị tẩu tẩu làm bị thương, gì cũng không thể làm được rồi.
Tẩu tẩu còn không giúp ta bôi một ít thuốc sao? Loại vết thương do kim loại gây ra như này nếu như không dùng thuốc, rất dễ trở nên nghiêm trọng ”.
Mỹ Ảnh bị hắn chọc cười: "Ngươi muốn bôi thuốc, tự đi về mà tìm người bôi cho ngươi, sao nửa đêm lại muốn ở chỗ ta bôi thuốc?"
Tống Lương Dạ dừng một chút, nghiêng đầu cười nhìn nàng: "Không có người giúp ta bôi thuốc, hiện tại người ta có thể tìm được, cũng chỉ có tẩu tẩu nàng thôi".
“Tiểu thúc nói đùa.” Mỹ Ảnh lấy quần áo treo bên cạnh mặc vào, thắp sáng đèn trong phòng, buộc tóc lên nhìn hắn nói: “Tốt xấu gì cũng là xuất thân Vương thất, ngay cả người hầu thân cận cũng không có sao?.”
Tống Lương Dạ lắc đầu: "Quả thật là không có."
“Haha.” Mỹ Ảnh mở cửa, quay người mỉm cười nhìn hắn: “Mời tiểu thúc đi.”
Người trong phòng đứng cạnh chân đèn, sắc mặt hiện lên vẻ cô đơn lạc lỏng, lông mi rũ xuống, toàn thân đều trở nên tối tăm: “Ta không có nơi nào để đi.”
“Phòng khách, ngoài Thế tử phủ, thích nơi nào thì đi nơi đó.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Biển rộng nuôi cá nhảy, sông núi mênh mông, còn không có chỗ cho ngươi dung thân sao?”
Sau khi cởi lớp áo cuối cùng ra, phần thân trên đã trầ/n trụi, Tống Lương Dạ thản nhiên nói: “Nàng giúp ta bôi thuốc rồi ta sẽ đi.”
Thẩm Mỹ Ảnh vốn muốn quay đi vì phi lễ không nhìn, nhưng ngay khi hạn cởi lớp áo ra, nàng chết lặng.
Máu trên vai đã chảy xuống eo và bụng, trông khá nghiêm trọng.
Nàng có phải đã ra tay quá nặng không?
“Đau quá…” Tống Lương Dạ ngồi xuống bàn, kêu lên một cách thảm thiết: “sợ bị thương đến gân cốt rồi, uiya…”
Lòng thắt lại, Mỹ Ảnh cau mày, mở rộng cửa, chạy đi ôm hộp thuốc mang ra, đến ngồi bên cạnh hắn.
Trên vai có một lỗ thủng, thịt hơi nhô ra, nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Nàng dịu giọng, nhẹ nhàng nói: "Là lỗi của ta."
Tống Lương Dạ khịt mũi hai tiếng, giống như một con mèo bị thương, kêu lên ai oán, đáng thương lại có chút kiêu ngạo, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Trên