Nàng nghĩ như vậy, người khác lại không nghĩ như vậy, "chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt", lời nói của người ta từ xưa đến nay đều đáng sợ.
Vốn dĩ thân phận gả đi của chủ tử đã khá xấu hổ, bây giờ những chuyện thế này truyền ra ngoài, làm sao có thể sống cuộc sống như vậy?
Thẩm Mỹ Ảnh không quan tâm, người ta muốn nói gì là chuyện của họ, bản thân không thẹn với lòng chẳng phải là được rồi sao?
Tuy nhiên, có vẻ như nàng đã đánh giá thấp sức mạnh của tin đồn.
Trong lúc ăn trưa trong phủ đã bắt đầu xôn xao, thấy Thế tử phi không có phản ứng gì, trong sảnh đường có một đám nha hoàn nhẹ giọng nói nhỏ: "Chuyện tối đêm qua mọi người đều có nghe nói rồi chứ?"
"Ngươi cũng biết sao? Vừa rồi người bên chủ viện đến hầu Trình Đô đốc và Nhị gia tỉnh dậy, nghe nói hai người đều bị đánh thuốc mê, ngủ đến giờ vừa mới tỉnh lại!"
Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt của những nha hoàn xung quanh đều rất kỳ quái.
Thủ đoạn đánh thuốc mê như vậy, Thế tử phi vậy mà lại áp dụng! Thật tội nghiệp Trình Đô đốc hoa dung nguyệt mạo! Về phần Nhị gia, trước đây hắn vẫn luôn trêu chọc người trong phủ, nhưng chưa từng nghĩ rằng lần này lại bị Thế tử phi.....
Thế tử phi thật lợi hại! Mọi người rần rần khen ngợi, nháy mắt rồi vừa đi lấy đồ ăn vừa cười.
Hoán Sa cau mày đứng ở bên cạnh Bạch Thường, nghe nàng vô cùng cao hứng kể lại cho mọi người chuyện tối qua nàng nhìn thấy.
"Hai người đó bị khiêng ra khỏi Tương Tư Uyển trong bộ dạng quần áo xộc xệch.
Ta nhìn canh giờ thấy rằng ít nhất cũng là canh hai rồi, chậc chậc, người ta nói góa phụ không chịu được cô đơn, vốn gả cho Thế tử gia còn tốt, Gia chúng ta đi lần này...., haix, ta cũng không thể nói nhiều.”
Các nha hoàn nghe chuyện náo nhiệt xúm xít vây quanh nàng, bên trái một tiếng "hảo tỷ tỷ", bên phải một tiếng "hảo tỷ tỷ", lên "chị tốt" rồi lại "chị tốt", khiến Bạch Thường vui vẻ tiếp tục trò chuyện với bọn họ.
“Bạch Thường.” Hoán Sa kéo tay áo, nhỏ giọng nói: “Nếu như ngươi vu khống Thế tử phi như vậy, không sợ gây họa lớn vào người sao.”
Bạch Thường quay đầu trợn mắt nhìn nàng: “Lời ta nói không phải là sự thật sao? Dám làm thì đừng sợ người ta nói, ngươi còn muốn giúp nàng ta nói chuyện sao? Không thấy Tương Tư Uyển đều không có động tĩnh, ngươi lo cái gì chứ!”
Hoán Sa lắc lắc đầu: “Ngươi tối qua rõ ràng không phải nói như vậy, hôm nay lại …”
"Hôm qua ta cũng không có nói cụ thể cho các ngươi, hôm nay ta sẽ nói chi tiết hơn cho mọi người biết thì sao?" Bạch Thường cong môi nói: "Ngươi còn muốn đến chỗ Thế tử phi tố cáo ta sao?"
Hoán Sa không nói nữa, Bạch Thường "xí" lên tiếng, mang cơm rời đi.
Tống Lương Dạ nằm trên mái đình trong hoa viên phơi nắng, nghe hết các nghị luận của các nha hoàn đi ngang qua.
Đều nói chuyện vớ vẩn gì thế này? Thế tử phi cưỡng hi.ếp hắn và Trình Đô đốc? Lời như này thế mà cũng có người tin? Vả lại còn không chỉ một người nói, người tới tới lui lui, lớn lớn nhỏ nhỏ đều nhắc đến chuyện này.
Thật ra nói vậy cũng tốt, Trời đều đang giúp hắn.
Sau khi đứng dậy đi xuống, Tống Lương Dạ trèo tường đi ra ngõ bên ngoài, sai người đi đến Quán Thành một chuyến.
Trình Bắc Vọng trong phủ đương nhiên là cũng nghe thấy tiếng gió, người trong phủ Thế tử này đều quá cũng nhàn nhã rồi, thế mà lại đặt điều như vậy.
Muốn ra ngoài giải thích, lại không biết phải nói với ai, muốn đi Tương Tư Uyển gặp Thế tử phi, lại sợ lời đồn thổi càng ngày càng nặng.
Cũng không biết Thế tử phi nơi đó thế nào rồi, chung quanh mọi người đều đang bàn tán về nàng, nếu lúc này nàng có tâm hồn yếu đuối, có lẽ nàng sẽ không chịu nổi mà làm chuyện cực đoan.
Nhưng nếu nàng ấy chịu nổi, điềm nhiên như không, "thanh giả tự thanh", những người này sẽ nói rằng nàng ấy mặt dày, vô liêm sỉ.
Đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà nghĩ, Trình Bắc Vọng cảm thấy có chút đau lòng, không bằng sẽ phái người đến quân doanh một chuyến, mời Thế tử về làm rõ sự việc.
Sau khi Thẩm Mị Ảnh ăn rồi hai bát cơm, liền gọi Hoán Sa tới Tương Tư Uyển.
Hoán Sa cẩn thận quỳ xuống hành lễ trong chính điện, cảm thấy rất mâu thuẫn.
Khi Thế tử phi gọi nàng tới đây, hẳn là muốn nói về điều gì đó liên quan đến tin đồn.
Nhưng nàng không biết có nên vạch trần Bạch Thường hay không, dù sao cũng là nha hoàn ở cùng một phòng, tuy rằng nàng không sai, nhưng...
Đang loay hoay, nàng nghe thấy Thế tử phi nói: “Hoán Sa, ngươi có biết mua đồ không?”
Gì cơ? Hoán Sa ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng: “Thế tử phi muốn mua cái gì?”
Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: “Không phải mua cái gì, mà là chuyện bên phương diện thu mua.
Ta dự định giao một phần cho ngươi.”
Hoán Sa sửng sốt, mua hàng là việc chỉ có nha hoàn nhị đẳng mới có thể làm, nàng chỉ là nha đầu giặt đồ tam đẳng mà thôi...
“Gần đây việc chi tiêu trong phủ có chút không ổn, nên hôm qua ta ra phố, hỏi giá cả những thứ cần thiết trong phủ rõ ràng rồi", Mỹ Ảnh lấy ra một bản danh sách và nói: “Sau này, những thứ như lụa, vải, chỉ, bút, mực, giấy và nghiên sẽ giao cho ngươi làm.
Cứ mua theo giá trong bảng này, nếu có thể mặc cả, ngươi cứ bỏ túi phần chênh lệch đó cho mình cũng không sao."
"Thế tử phi, cái này..." Hoán Sa nghe xong có chút cảm động, nàng nhận đơn hàng nhìn xem, nuốt nước miếng nói: "Thật sự được sao? Bình thường đều là Tống quản gia an bài người mua."
"Ta sẽ nói với ông ấy, từ nay về sau