Chậm rãi phủi từ trán đến lông mày, mặt nàng trắng hơn không ít, Thẩm Mỹ Ảnh thầm nghĩ, bột trân châu này không tệ chút nào, ít nhất cũng làm cho làn da trắng như sứ.
Tuy nhiên, nơi vết thương trên mặt có vẻ hơi ngứa, đã lành rồi đúng không? Mỹ Ảnh nghiêng đầu, chậm rãi lau sạch bột trân châu trên vết thương trước gương, càng lau càng cảm thấy không đúng.
Tại sao vết sẹo dường như nhô cao hơn rồi?
Cẩm Y và Ngọc Thực đứng cạnh bên mặt đều biến sắc.
Sau khi lau sạch lớp bột trân châu, vết thương trên mặt đỏ bừng như sắp rỉ máu, miệng vết thương hơi nhô cao, bên mép nhăn nhúm, chạm vào lại rất đau.
Một phòng ba người đều trầm mặc, Mỹ Ảnh quay đầu nhìn Cẩm Y với đôi mắt ngấn lệ: “Đây là dấu hiệu thuyên giảm sao?”
Cẩm Y có chút hoảng hốt, vội vàng quay người đi tìm đại phu, Ngọc Thực lo lắng đến suýt rơi nước mắt: "Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Lần trước Ôn chủ tử bị thương ở tay, hắn cũng dùng đơn thuốc này.
Sau khi dùng xong, vết thương hiển nhiên đã tốt hơn nhiều rồi, không đến hai ngày đã bình phục!”
Mỹ Ảnh vẻ mặt ngưng trọng: “Ý ngươi là đơn thuốc này có gì đó không đúng à?”
Ngọc Thực nhanh chóng đi lấy đơn thuốc trên bàn xem lại mấy lần, không hề có dấu hiệu sửa đổi nào: "Không phải như vậy.
Chẳng lẽ dược liệu có vấn đề sao?"
“Mặc kệ là vấn đề gì đi.” Mỹ Ảnh buồn bã nói: “Ta chỉ biết mình đã đánh mất hai viên châu rồi!”
"Đây không phải là vấn đề minh châu hay không minh châu!" Ngọc Thực giận đến khóc rồi: "Chủ tử, là khuôn mặt của Người! Khuôn mặt của nữ nhi là thứ quan trọng nhất, thuốc này không trị khỏi được cũng không nói, sao lại khiến vết thương của Người trở nên nghiêm trọng như vậy!"
Mỹ Ảnh gật đầu: "Ta biết, nhưng cũng không thể làm gì được phải không? Xem đại phu tới nói thế nào thôi."
Ngọc Thực ở bên cạnh lau nước mắt, nhìn vết thương trên mặt Mỹ Ảnh rồi tự trách mình không thôi, chủ tử keo kiệt cũng là có ích, tại sao bọn họ lại thuyết phục nàng bôi lên mặt mình làm gì, dù sao cũng chỉ vài ngày là nó sẽ tốt!
Nghĩ đến đây, lại càng khóc to hơn nữa.
Cẩm Y vội vàng mang đại phu trở về, nhìn thấy Ngọc Thực đang quỳ dưới đất khóc nức nở, Mỹ Ảnh ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lưng nàng an ủi: "Không sao đâu, đừng khóc, đừng khóc, sẽ ổn cả thôi."
"..."
Đến cuối cùng là ai bị hủy dung? Chủ tử lấy đâu ra tâm trạng đi an ủi người khác? Cẩm Y dở khóc dở cười, vội vàng mời đại phu tới xem.
Đại phu đặt thùng thuốc xuống, nhìn mặt Mỹ Ảnh một lượt rồi nói: “Vết thương ở trên mặt, sao còn có thể dùng thuốc bừa bãi được?”
Quản gia không biết vì sao cũng đi theo vào, đứng sang một bên cau mày nói: "Thuốc ở đâu ra?"
"Là Ôn chủ tử cho." Ngọc Thực nức nở nói: "Nô tỳ đi đến chỗ nàng cầm về, trên đường cũng không có chuyện gì ngoại ý xảy ra, thuốc lại do chính nô tỳ tự nấu, theo lý mà nói thì không nên như thế này."
Quản gia ngạc nhiên, cầm đơn thuốc trên bàn lên, đi tới đưa cho đại phu: “Ngài thấy có gì không ổn không?”
Ngọc Thực đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài mang bã thuốc vào kiểm tra.
Đại phu nhìn qua đơn thuốc, nói: "Đây là đơn thuốc tốt cho vết thương, không có gì sai trái", nói xong lại vê bã thuốc, cẩn thận ngửi một hồi lâu, cau mày nói: “Lão phu y thuật không tinh, không cách nào có thể ngửi ra hết dược liệu, chỉ có thể nói rằng cơ bản nó gần như tương đồng với thuốc trên đơn.”
"Nếu đã tương đồng, sao có thể hại chủ tử thành ra dạng này?" Ngọc Thực hai mắt đỏ hoe.
Đại phu do dự một lát, lắc đầu nói: “Lão phu chỉ nói đại khái là như vậy, có thể có một số dược liệu ta không ngửi ra, đó chính là nguyên nhân khiến vết thương của Thế tử phi mưng mủ.”."
Quản gia có chút tức giận nói: "Sao Ôn chủ tử có thể làm điều này?"
Mỹ Ảnh bất ngờ nhìn hắn: “Sao Tống quản gia lại đến đây?”
"Nô tài nhìn thấy Cẩm Y đang chạy vội trên đường, hỏi ra mới biết chuyện nên tới đây." Tống quản gia chắp tay làm lễ: "Ngày mai Thế tử sẽ về, vết thương trên mặt Thế tử phi