Thẩm Mỹ Ảnh có một chút bất ngờ nhìn hắn một cái, sau đó mỉm cười nói: “Còn muốn đa tạ Gia đã hậu ái.”
Nếu không phải nữ nhân ở hậu viện nhiều như vậy, liệu nàng có như thế này không? Bốn mươi lạng bạc quả nhiên không dễ kiếm được.
"Tìm đại phu xem qua chưa?" Tống Lương Thần không để ý, điềm đạm hỏi.
Mỹ Ảnh còn chưa kịp trả lời, Tống quản gia bên cạnh đã nói: "Đại phu đã tới xem cho Thế tử phi, nói vết thương là do Lam Ngân Thảo làm cho mưng mủ."
“Lam Ngân Thảo?” Tống Lương Thần nhướng mày: “Thứ đó đâu ra?”
Tống quản gia dừng lại, liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh một lượt, Thẩm Mỹ Ảnh vẫn chưa có ý định lên tiếng.
Ngọc Thực ở bên cạnh không kiềm chế được, thấp giọng nói: "Được bao ở mặt ngoài mấy viên minh châu mà Ôn chủ tử đã tặng cho Thế tử phi, chủ tử lấy thoa lên mặt mới thành ra thế này."
Tống Lương Thần nheo mắt: "Nhĩ Nhã sao lại lớn gan như vậy?"
“Cũng không xác định là nàng, chỉ là chứng cứ đang hướng về Nhĩ Nhã.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Tiếp xúc qua minh châu nàng ấy cũng không phải là người duy nhất.”
Ngọc Thực lẩm bẩm: "Còn có một người nữa là Vu chủ tử, nhưng thái độ của Vu chủ tử đối với Thế tử phi đã thay đổi rất nhiều, sao còn muốn làm hại được? Ở hậu viện này nếu nói ai cùng với Thế tử phi có hiềm khích, còn không phải chỉ có một người bị Thế tử phi cướp đi sổ sách là Ôn chủ tử hay sao?".
Tống Lương Thần dừng bước, chuyển hướng dẫn mọi người đến Phật đường, vừa đi vừa nói: "Nếu đã có chứng cứ xác thực, nàng thân là Thế tử phi, vì sao lại không xử trí?"
"Gia cũng nghĩ là Nhĩ Nhã đã làm sao?" Mỹ Ảnh mỉm cười hỏi hắn.
Ngẫm nghĩ, Tống Lương Thần lắc đầu: "Nhĩ Nhã không ngốc như vậy, nàng ấy ở hậu viện nhiều năm, chưa từng gặp phải phiền toái gì."
Thế là đúng rồi còn gì? Chẳng lẽ là cho nàng xử trí trước, chờ hắn trở về xét lại, để rồi bản thân trở thành ác nhân sao?
“Vậy nên chuyện này lại giao cho Gia xử lý đi.”
Nhìn nàng, Tống Lương Thần cười khinh.
Năng lực bảo mệnh này thật sự rất tốt, mỗi khi có chuyện rắc rối gì cứ đổ lên đầu hắn, quá là thông minh.
Ninh Thuần Nhi ở phía sau lắng nghe, không khỏi liếc nhìn Vu thị bên cạnh.
Ánh mắt Vu thị thản đảng, bước đi nghênh ngang, cách nàng nhìn Thẩm Mỹ Ảnh quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Người ta nói nàng ấy có tính tình cương trực, nhưng nàng nghĩ là chưa chắc.
Một đoàn người đi đến Phật đường, cửa lớn được mở ra, nhìn thấy Ôn Nhĩ Nhã một thân tố y, tóc còn không búi, quỳ trên bồ đoàn nhắm mắt lại.
Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, môi miệng không có chút máu: "Gia về rồi à?"
Giọng nói của nàng cũng khàn khàn, vừa nhìn thấy Tống Lương Thần, Ôn Nhĩ Nhã hai mắt đỏ hoe, đong đầy ngấn lệ, nhưng vẫn cố ngăn dòng nước mắt, chật vật đứng dậy hành lễ: “Thiếp thân cung nghinh Gia hồi phủ, Thế tử phi an hảo."
Nhìn bộ dạng như vậy, hẳn là đã phải chịu cả một trời ủy khuất, đừng nói đến Tống Lương Thần, ngay cả Thẩm Mỹ Ảnh nhìn vậy cũng cảm thấy đau lòng.
"Sao lại tiều tụy như này?" Tống Lương Thần đưa tay đỡ nàng đứng dậy, vừa chạm vào, có thể cảm nhận được sức nóng hầm hập từ thân thể nàng qua lớp áo.
"Bệnh rồi sao?" Tống Lương Thần hơi cau mày, quay đầu nhìn quản gia nói: "Đi mời đại phu!"
Tống quản gia đáp lại rồi đi, Ôn Nhĩ Nhã nắm tay Thế tử gia, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống nhỏ lên tay hắn: “Thiếp thân bệnh hay không bệnh không quan trọng, có thể chờ Gia trở về là tốt rồi, thiếp thân có chuyện muốn nói."
"Không thể đợi đến khi khỏi bệnh rồi nói sao?" Tống Lương Thần sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Sao nàng lại vội vàng như vậy?"
Ôn Nhĩ Nhã cười khổ: “Thiếp thân sợ không có cơ hội, nhân lúc đầu óc còn thanh tỉnh, nhất định phải nói với Gia trước, mặt của Thế tử phi thật sự không liên quan thiếp thân, thiếp thân bị oan, Lam Ngân Thảo đó, không phải do thiếp thân gây ra…”
Đôi môi nàng run rẩy, cơ thể cũng lung lay sắp đổ, nước mắt không ngừng rơi, muốn ủy khuất bao nhiêu liền có ủy khuất bấy nhiêu.
Ngọc Thực sửng sốt khi nhìn từ bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay áo Cẩm Y: "Nàng ấy thế này...!Thật là chỉ đang giả vờ sao?"
Cẩm Y đè chặt tay nàng: “Đừng nói nhảm, cứ nghe các chủ tử xử trí là được.”
Ngọc Thực có chút kiềm chế không được, dù sao nàng cũng có liên quan đến chuyện này, đầu tiên là nàng lấy thuốc, sau lại một miệng nàng khẳng định do Ôn chủ tử làm.
Nếu Ôn chủ tử thực sự bị oan thì phải làm sao? Nàng chưa hề nghĩ kỹ về điều đó.
"Được rồi, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng." Tống Lương Thần nói: "Nàng cũng đừng quỳ ở nơi này nữa, trở về nằm nghỉ chờ đại phu tới."
Ôn Nhĩ Nhã dè dặt liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, tựa hồ có chút sợ sệt.
Tống Lương Thần theo nàng nhìn về phía Mỹ Ảnh, mím môi nói: "Thế tử phi sẽ không làm khó nàng, đi thôi."
Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười, cũng không nói gì thêm, theo bọn họ quay đầu ra ngoài.
Quả nhiên, đời người như vở kịch, tất cả đều dựa vào kỹ năng diễn xuất, xem Ôn chủ tử, người ta chỉ bằng một cái nhăn mày, một duyên cười nụ, vai phản diện không hiểu sao lại bị đẩy về phía nàng, việc quỳ trong Phật đường này không phải do nàng phân phó, thế nhưng với ánh mắt đó, nàng cũng không cách gì giải thích được.
Giải thích có vẻ dư thừa, nếu không giải thích lại có cảm giác như mình bị oan uổng, đây là một trải nghiệm vô cùng tồi tệ.
Nhưng Mỹ Ảnh cũng không lo lắng, tâm bình khí hoà đi ở phía sau, để Ôn Nhĩ Nhã phía trước tựa vào trong ngực Tống Lương Thần, nhẹ nhàng tố khổ.
"Thế tử phi." Ninh Thuần Nhi đi bên cạnh nàng, mím môi nói: "Người còn cao sẹo chứ?"
“Ừm.” Thẩm Mỹ Ảnh cười với nàng: “Còn được một ít, đi về thoa lên là được.”
Ninh Thuần Nhi bước chậm lại, nắm tay nàng nhìn Tống Lương Thần và Ôn Nhĩ Nhã, thấp giọng nói: "Bây giờ Người đã hiểu tại sao nàng ấy có thể quản trướng suốt ở hậu viện chưa?"
Thẩm Mỹ Ảnh lắc đầu: "Ta vẫn còn có chút không hiểu.
Bất luận những chuyện khác, sổ sách nàng làm mười phần đẹp mắt, tiêu phí ít, lại có thể khiến mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Đây cũng coi như là một loại bản sự."
Ninh Thuần Nhi cười khinh một tiếng: "Người chỉ