Lời này vừa nói ra, Cẩm Y mặt liền đỏ bừng: "Chủ tử, Người..."
Lời này cũng quá thẳng thắn rồi!
Mỹ Ảnh lè lưỡi, cười nói: "Ta vốn là muốn làm bánh cá chuồn, nhưng Gia đã đi rồi, ta sẽ làm cho ngươi và Ngọc Thực ăn."
"Việc này sao có thể được!" Cẩm Y cau mày: "Làm gì có chủ tử nào đi làm đồ ăn cho hạ nhân? gia làm sao có thể chuẩn bị đồ ăn cho người hầu? Người nghỉ ngơi đi, chúng nô tỳ không đói."
"Không đói cũng có thể nếm thử.
Trong bếp ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, nếu các ngươi không ăn thì một mình ta ăn thôi." Mỹ Ảnh nói rồi đi vào bếp: "Hôm nay ta cũng không đói lắm, nên buổi trưa sẽ ăn chút bánh ngọt rồi ngủ một giấc.”
Cẩm Y không còn cách nào khác là phải nhanh chóng đuổi theo.
Ngọc Thực cũng ở phía sau cúi đầu, nhíu mày.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Bánh cá chuồn đã được bày sẵn trên bàn, Mỹ Ảnh nhìn Ngọc Thực: "Đang lo lắng gì sao?"
Ngọc Thực khóe miệng nhếch lên, đôi mắt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ sai rồi.”
“Ồ?” Mỹ Ảnh đưa tay lấy ra một con cá chuồn nhỏ nhét vào miệng nàng: “Sai cái gì?”
Với chiếc bánh cá chuồn nhét trong miệng, Ngọc Thực cắn một miếng, nhân đậu ngọt ngào tràn ra quấn quanh đầu lưỡi.
Sự ngọt ngào này khiến nàng rơi nước mắt: “Nô tỳ đã trách lầm chủ nhân.”
“Hả?” Mỹ Ảnh chớp chớp mắt, lại nhét thêm một con nữa vào miệng nàng: “Trách lầm ta chuyện gì?”
Đầu mũi của Ngọc Thực ửng đỏ lên, khóc nức nở: "Nu pỳ không dên nảm hấy gủ tử gu xược mễ xi, gủ tử dã dúng mồi!"
Mỹ Ảnh ngơ ngác, vừa tiếp tục nhét bánh cá vào miệng nàng, vừa hỏi Cẩm Y: "Ngươi có nghe rõ nàng ấy nói gì không?"
Cẩm Y cười buồn giải thích: "Nàng nói Nô tỳ không nên cảm thấy chủ tử nhu nhược dễ khi.
Chủ tử đã đúng rồi."
Ngọc Thực gật đầu trong nước mắt.
Thẩm Mỹ Ảnh dở khóc dở cười: “Còn tưởng chuyện gì lớn, chỉ vậy thôi ngươi cũng khóc à? Ta nhớ lần đầu tiên nhìn thấy hai người, đã thấy thật hiểu chuyện lại hào phóng.
Căn bản nhìn không giống tiểu nữ hài mười bốn mười lăm tuổi, còn muốn khen ngợi các ngươi."
Ngọc Thực nuốt thứ trong miệng xuống, vỗ vỗ ngực vài cái, rồi nói: "Chủ tử nói đúng, nô tì còn quá nhỏ, còn phải trải nghiệm nhiều hơn."
Nếu hôm qua chủ tử thật sự nghe lời nàng, đối phó với Ôn chủ tử thì tội của nàng sẽ càng lớn hơn, sau trải nghiệm ngày hôm nay, nàng mới hiểu được Ôn chủ tử lợi hại đến mức nào, một tiểu cô nương như nàng, một khi bị kích động, nhất định sẽ rơi ngay vào bẫy.
Hôm qua thế mà nàng vẫn còn đầy bất mãn với chủ tử của mình...
“Được rồi” Mỹ Ảnh không giỏi an ủi người khác, nên lại nhét bánh cá chuồn vào miệng nàng: "Biết bản thân suy nghĩ thiếu chính chắn, vậy theo ta thấy nhiều hơn học nhiều hơn là được, có gì mà phải áy náy, đâu hại gì đến ta đâu."
Cẩm Y nói: “Ngọc Thực cảm thấy bản thân đã hiểu lầm chủ tử, cho nên cảm thấy áy náy.”
Ngọc Thực gật gật đầu, khịt mũi nói: “Từ nay về sau, nô tỳ nhất định sẽ nghe kỹ lời chủ tử.”
Tiểu nha đầu này tràn đầy nhiệt huyết, Mỹ Ảnh mỉm cười vỗ vỗ vai nàng, sau đó đưa đĩa cho Cẩm Y: “Các ngươi cũng đừng chỉ nói suông, giúp ta ăn một chút đi.”
“Ừm.” Cẩm Y gật đầu, cẩn thận nhặt chiếc bánh cá chuồn cho vào miệng.
Mỹ Ảnh hôm nay thực sự không đói, ăn vài miếng đã cảm thấy buồn ngủ, Ngọc Thực giúp nàng dọn giường, Cẩm Y cũng ăn không nhiều, đặt số bánh cá chuồn còn lại lên bàn, đợi chủ tử đi ngủ trưa rồi ngáp một cái, cùng Ngọc Thực đóng cửa đi ra ngoài.
Buổi trưa mặt trời chói chang, nóng nực khi đi ngủ.
Mỹ Ảnh vừa mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì đột nhiên ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Lòng chợt thấy lạnh.
Nàng chợt mở mắt, đứng dậy.
Đúng như dự đoán, Tống Lương Dạ đang ngồi bên bàn, chậm rãi ăn thứ gì đó.
Tại sao lại đến nữa rồi? Còn là ban ngày!
"Ta đánh thức nàng sao?" Tống Lương Dạ quay đầu nhìn nàng, không biết vì sao sắc mặt càng tái nhợt, môi miệng cũng càng đỏ hơn, bộ dáng giống như yêu tinh ăn thịt người, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn nàng.
“Ngươi tới đang tìm ca ca ngươi à?” Thẩm Mỹ Ảnh cố gắng mỉm cười: “Hắn đang ở Sĩ Nữ Lâu, không có ở đây.”
Tống Lương Dạ lắc đầu: "Ta tới tìm nàng, tẩu tẩu không hoan nghênh ta sao?"
Hắn hiếm khi mặc áo choàng màu đỏ sậm, có thứ gì đó dọc theo áo choàng, từng giọt từng giọt rơi xuống thảm đỏ, nàng cố gắng nheo mắt cũng không nhìn rõ, nhưng có thể ngửi thấy mùi này.
Người này bị thương sao? Vậy dễ hơn nhiều rồi, xét về lực chiến đấu, nàng so với một người bị trọng thương vẫn cao hơn, hôm nay không quản hắn đến đây vì mục đích gì, nàng cũng không sợ hãi.
“Không những không hoan nghênh, ta còn muốn báo quan.” Thẩm Mỹ Ảnh nhìn hắn cười: “Tốt nhất ngươi nên rời khỏi ngay đi.”
Tống Lương Dạ cười khẽ, thân thể nhẹ run lên vì cười, giọng nói đột nhiên khàn khàn: "Ta đến đây để tị nạn, ngoại trừ nơi này thì không còn nơi nào để đi."
Tị nạn? Mỹ Ảnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tại sao lại lờ mờ nghe thấy tiếng sấm giữa trời quang thế này? Hóa ra Lão Thiên Gia không chịu nổi ngươi nên muốn trừng phạt a? Ngươi trốn ở đây có ích gì? Sao không ra ngoài tiếp nhận thiên ý đi?"
Tống Lương Dạ dở khóc dở cười: “Ta không tránh sét, trời quang đãng sấm sét cũng không bổ vào ta.
Chính vì có người truy sát, ta mới thuận đường trốn ở chỗ này của nàng.”
Còn có thể có người truy sát hắn? Mỹ Ảnh trợn mắt: "Đường đường là con trai của Yến Vương, ngươi có muốn cũng nên bịa ra một cái cớ cho đàng hoàng chứ."
“Nàng không tin cũng không sao.” Tống Lương Dạ ho nhẹ một tiếng, khóe miệng có chút máu chảy ra: “Nhưng mà tẩu tẩu, nàng tâm địa lương thiện, không lẽ nào trơ mắt nhìn tiểu thúc của mình chết được, đúng không?".
Thẩm Mỹ Ảnh mặc áo vào, thận trọng đến gần hắn, vẻ mặt đồng tình nói: “Thực sự không thể trơ mắt nhìn ngươi chết ở đây… Ngươi bị thương ở đâu?”
Tống Lương Dạ sửng sốt, hai mắt hơi sáng lên: "Ta bị thương ở phổi, trên thắt lưng cũng có vết đao."
"Ôi ya ya, có vẻ rất nghiêm trọng." Mỹ Ảnh nhanh chóng đưa tay đỡ hắn: "Ngươi còn sức ngồi à? Thể lực tốt thật chứ."
“Ta gần như kiệt sức rồi.” Tống Lương Dạ cười, quả nhiên là vạn chủng phong tình: “Tay tẩu