Tống Lương Thần cười lạnh: "Nàng quan tâm nàng ta làm gì, có sẹo thì có sẹo, dù sao cũng là một kẻ xấu xí."
Ninh Thuần Nhi mở to hai mắt, cái đầu nhỏ lắc lư: "Thế tử phi rất xinh đẹp.
Ngoại trừ vết sẹo trên mặt, nàng còn đẹp hơn Ôn tỷ tỷ đến bảy phần!"
Ôn Nhĩ Nhã giật mình và có chút không vui: "Thuần nhi muội muội thật là, ai cũng có thể đem ra so với ta."
Quả phụ đó thực sự đẹp hơn nàng bảy phần? Đùa gì vậy, Ninh Thuần Nhi này luôn khó chịu như vậy, nói lời này trước mặt Thế tử, chẳng phải là muốn hạ thấp thân phận nàng sao?
"Được rồi, ta đã hạ lệnh rồi, chỉ có một mình Thế tử phi ở trong phòng củi, ngoại trừ hai bà tử canh giữ nàng, bất kỳ ai cũng không được phép đến gần.
Thuần Nhi không cần lo lắng nữa." Tống Lương Thần xua tay.
"Mọi người quay về đi, đêm nay ta sẽ đến thư phòng đọc sách."
Ôn Nhĩ Nhã mím môi, lùi lại hai bước hành lễ, Vu thị cũng đứng dậy hành lễ và cung kính lui ra ngoài.
Chỉ có Ninh Thuần Nhi ở trong phòng hỏi thêm: "Gia, Thế Tử phi rất tốt, vì sao Ngài lại không thích nàng?"
Tống Lương Thần lạnh mặt nói: "Còn cần hỏi sao? Nếu không vì nàng ta, hiện tại cũng sẽ không rơi vào cục diện như giờ!"
Mối thù chia cách uyên ương này, nếu như không báo, làm sao xứng với sự khổ chờ của Tâm Nguyệt suốt năm năm đây?
Ninh Thuần Nhi nghiêng đầu: "Nhưng mà, Ngài chắc chắn trong chuyện gả nhầm, nhất định là do Thế tử phi làm sao?"
Tống Lương Thần: "..."
Hắn không thể chắc chắn trăm phần trăm, nhưng có thể chắc chắn bảy mươi phần! Hiện tại hắn và Tâm Nguyệt đều đau đớn như vậy, cũng không thể tha cho nàng ta sống tiêu diêu tự tại được, cho dù không có bằng chứng thì hắn cũng là người lớn nhất trong phủ này, ai có thể làm gì được hắn đây?
Ninh Thuần Nhi thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, nàng rụt cổ lại, khom người rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Thế tử gia chính là dạng này, luôn là tùy tiện làm bừa, trong phủ không ai có thể kiểm soát được hắn, hắn nói gì thì chính là như vậy.
Chỉ là tội nghiệp Thế Tử phi vừa vào cửa đã bị nhốt vào phòng củi, đám hạ nhân quen thói bợ đỡ nịnh hót, sau này còn không biết khua môi múa mép thêm chuyện gì.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Mỹ Ảnh gom củi trong kho, loay hoay xếp thành cái giá cao ba thước, sau đó trải hai lớp rơm khô, cuối cùng trải lên tấm chăn mà bà tử mang đến cho nàng.
Ngủ ở đâu mà không là ngủ? Ở Hứa gia đều ngủ ở phòng củi được nửa năm, phòng củi trong phủ Thế Tử rộng rãi, sạch sẽ, cũng không có rắn, côn trùng, chuột hay kiến.
Trên tường có cửa sổ, khi mở ra có làn gió mát lùa vào, không nóng cũng không lạnh.
Nhấc một chiếc cọc gỗ to hơn và đặt nó ở một bên làm móc treo quần áo, Thẩm Mỹ Ảnh cởi áo choàng ngoài và nằm xuống dưới chăn.
Sau một ngày mệt mỏi, nàng chỉ muốn có một giấc ngủ ngon.
“…Mỹ Ảnh, Mỹ Ảnh...”
Có ai đó đang gọi nàng, rất nhẹ nhàng.
Thẩm Mỹ Ảnh xoay người lẩm bẩm mấy câu, người đó cười nhẹ nhéo mũi nàng: "Sâu Lười Nhỏ, sao nàng có thể ngủ như thế này?"
"Tử Khâm?" Nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt, đợi khi nhìn rõ nam nhân trước mặt, nàng kinh ngạc ngồi dậy: "Chàng..."
Sao lại đến được nơi đây!
Hứa Tử Khâm vẫn mặc áo bào màu xanh khói yêu thích của mình, ánh mắt đau lòng nhìn nàng: “Sao lại bị thương rồi?”
Mỹ Ảnh ngơ ngác nhìn hắn, đưa tay sờ mặt hắn, mũi đau ê ẩm, suýt rơi nước mắt: “Chàng vẫn còn sống à, ta bị thương, chàng mới đến gặp ta.”
“Đồ ngốc.” Hứa Tử Khâm nhẹ nhàng đưa tay ôm nàng vào lòng: “Ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, luôn như vậy.”
Cổ họng nghẹn ngào, Mỹ Ảnh không khỏi cọ vào vai hắn, giống như một đứa trẻ, vừa xoa vừa thút thít: “Đồ dối trá, chàng đã nói sẽ bên cạnh ta, sao phải chờ đến khi gả ta cho người khác chàng mới xuất hiện? Chàng có buồn không? Ta đã gả cho người khác rồi!"
Hứa Tử Khâm vươn tay ôm chặt lấy nàng, ngón tay thon dài trắng bệch: “Ta xin lỗi, là lỗi của ta, đã khiến nàng chịu nhiều đau khổ như vậy.”
“Là lỗi của chàng sao?" Mỹ Ảnh ngẩng đầu, cực kỳ đáng thương nhìn hắn: “Bọn họ đều nói là do ta khắc chết chàng.”
“Sao nàng có thể khắc chết ta được?” Hứa Tử Khâm cười, lại véo mũi nàng: “Có thể cưới được nàng làm vợ, đó là điều may mắn nhất đời ta.
Về phần sống chết, tất cả đều do mệnh số, không liên quan gì đến nàng".
Là vậy sao? Thẩm Mỹ Ảnh nói: "chàng luôn dỗ dành ta."
Hứa Tử Khâm cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: “Ta yêu nàng.”
Tim chợt run lên, tiếp đến là cơn đau buốt, toàn thân trở nên co giật.
Mỹ Ảnh đang định mở miệng đáp lại: "Ta cũng yêu chàng", nhưng nàng chưa kịp nói ra thì làn sương mù dày đặc trước mắt dường như đột nhiên tan biến, nàng tỉnh dậy.
Khi nàng mở mắt ra, ánh sáng đã tràn vào từ khung cửa sổ, trời đã sáng.
Ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trống trải xung quanh, Mỹ Ảnh đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi hít một hơi thật sâu.
“Thế tử phi đã tỉnh chưa?”
"Ta không biết, bên trong khóa rồi, dù sao cũng không cần đưa đồ ăn nước uống, nàng ta ngủ cả ngày cũng không có người quan tâm."
Hai bà tử ngoài cửa chán nản ngồi trên bậc thềm, người họ La là kẻ lắm mồm, nhịn không được lẩm bẩm: “Trên dưới phủ chúng ta đều nói rằng kẻ bị nhốt bên trong rất ghê gớm, đã khắc chết cha mẹ, lại khắc chết người chồng trước, gả cho Yến Vương gia tục huyền còn chẳng vừa lòng, tráo đổi vị trí bản thân với Giang thị, chậc chậc, ngươi nói xem, lòng dạ người kia ác độc cỡ nào chứ?”
“Ngươi cận thận nàng nghe thấy đó.” Họ Trương nói: “Dù nói thế nào đi nữa, hiện tại cũng là Thế tử phi.”
"Sợ cái gì? Bỏ nàng đói ba ngày, mạng còn không có.
Còn Thế tử phi gì chứ?" La bà tử khẽ cười: "Ta xem Thế tử cũng không ưng nàng".
Hình phạt này là lao tới chỗ chết.
Ba ngày sau nếu không đói chết hay khát chết, Thế Tử gia có khi còn phải trách chúng ta."
“Nói cũng phải, đừng nói ngươi là đang đồng tình, cho nàng đồ ăn nha.”
“Có