"Mẹ tôi cho cô bao nhiêu? Giờ cô có thể nói với tôi, còn nữa bà ấy thuyết phục cô như thế nào?"
Lận Vũ Lạc không trả lời câu hỏi này, gửi cho anh định vị bệnh viện tư nhân, giục anh đi mau.
Cố Tuấn Xuyên nhìn thấy định vị, miệng lại thiếu đòn:
"Cô cố chấp với chuyện này như vậy, chắc không phải muốn mượn cơ hội để trèo cao đấy chứ? Nói cách khác, bao cao su không phải vật trang trí đâu, trừ khi cô không muốn tôi xài thôi."
"Tôi chỉ có thói quen tính toán trước những tình huống xấu nhất, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng."
Cô nói ra suy nghĩ thật của mình:
"Nói thật, sau này khó tránh phải ở chung, người trưởng thành ở cạnh nhau, khó tránh khỏi những chuyện ngoài ý muốn."
"Ví dụ như hai người không liên quan gì đến nhau ngoài ý muốn lăn lên giường?"
Cố Tuấn Xuyên nhún vai:
"Cô nghĩ nhiều rồi."
"Tốt nhất là không xảy ra.
Nhưng tôi tính toán trước cũng chẳng sai."
"Cô có kinh nghiệm như vậy, nói cho tôi nghe xem, sau khi kết hôn làm sao để giải quyết vấn đề s1nh lý trong tình huống không ngoại tình? Hình như cô đang dùng hành động để chỉ cho tôi một con đường sáng."
"Giờ anh giải quyết thế nào?"
Lận Vũ Lạc biết Cố Tuấn Xuyên đang so đo với cô, cô giả ngốc hỏi ngược lại cũng chẳng thiếu miếng thịt nào.
"Cô lo được chắc?"
Lúc hai người vào cửa đều mang theo tâm sự riêng.
Cố Tuấn Xuyên nghiêm mặt, ném kính mát lên bàn, ngồi xuống sô pha, ánh mắt nhìn Lận Vũ Lạc như lưỡi dao đang róc da thịt cô.
"Sao vậy? Vợ chồng son cãi nhau à?"
Lận Thư Tuyết đặt quyển tạp chí xuống, tràn ngập tò mò.
"Tôi cũng không biết anh Cố bị sao nữa."
Lận Vũ Lạc biết rõ vẫn giả vờ ngớ ngẩn, cô thấy Cố Tuấn Xuyên có xấu xa đến mức nào cũng không thể mô tả cho mẹ mình chi tiết về việc khám sức khỏe trước hôn nhân được.
Cô đã đặt gói khám toàn diện trước hôn nhân, bao gồm khả năng sống sót của t*ng trùng, mật độ t*ng trùng vân vân.
Trước đó cô không nghĩ kỹ, nhưng sau khi Cố Tuấn Xuyên ra khỏi bệnh viện trông như sắp bùng nổ đến nơi, cô bèn lén lút kiểm tra đàn ông sẽ khám những gì trước hôn nhân, bao gồm cả việc lấy t*ng trùng từ đâu.
Kiểm tra xong, cô đã biết tại sao Cố Tuấn Xuyên tức giận.
"Con sao vậy?"
Cố Tuấn Xuyên không lên tiếng, oán hận trừng mắt nhìn Lận Vũ Lạc.
Lận Thư Tuyết đánh lên bả vai anh:
"Con chú ý quản lý cảm xúc của mình, phải cười, cười thật dịu dàng, nhất là với vợ mình."
"Vợ của mẹ, không phải của con."
Cố Tuấn Xuyên nói xong bĩu môi.
Lận Vũ Lạc nhìn ra Cố Tuấn Xuyên đã đứng bên bờ vực bùng nổ, cô không dám chọc anh nữa, đáp lại bằng nụ cười rồi cúi đầu xuống.
Lận Thư Tuyết lấy vài quyển tạp chí đặt lên đầu gối Lận Vũ Lạc:
"Cho con xem phỏng vấn và tác phẩm của Tuấn Xuyên nhà chúng ta.
Đừng thấy ngày nào nó cũng cà lơ phất phơ, vào những lúc đặc biệt cũng giống con người lắm."
Lúc này Lận Thư Tuyết như một người mẹ bình thường, vội vàng khoe khoang đứa con trai ngốc nhà mình.
"Không cần phiền vậy đâu chị Lận."
"Ơ?"
Lận Thư Tuyết hỏi:
"Trước mặt Tiểu Châu cũng gọi chị Lận sao?"
"Xin lỗi."
"Đừng xin lỗi mẹ, đã nói rồi mà, tối nay cả nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm.
Quên hết mấy thứ hợp đồng, điều kiện gì đó đi, gọi mẹ nào."
Lận Thư Tuyết nói.
Đã nhiều năm rồi Lận Vũ Lạc chưa từng gọi "mẹ", rất khó để thốt ra từ này, nghẹn lại nơi cổ họng, cố gắng hai lần, cô mới ậm ờ nói được tiếng "mẹ", vành mắt cũng ửng đỏ.
"Cuối cùng mẹ cũng nhận lại đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình."
Cố Tuấn Xuyên ở bên cạnh nói năng quái gỡ, khiến nước mắt của cô rút ngược trở về, hai người họ bật cười, không còn ngại ngùng nữa.
Lận Vũ Lạc phát hiện thực ra Cố Tuấn Xuyên cũng có chút ưu điểm, nhưng không nhiều.
Ví dụ như ban nãy, cô sắp khóc đến nơi, anh lại nói một câu để hóa giải, sau đó làm như không có chuyện gì, ra vẻ sự việc không liên quan đến mình.
Khi Lận Thư Tuyết không ở đây, hai người ở riêng hoàn toàn không nói gì với nhau.
Lận Vũ Lạc lật xem tạp chí, thấy hình Cố Tuấn Xuyên và việc làm ăn của anh.
Trước đây Lận Vũ Lạc nghĩ công ty thời trang của Cố Tuấn Xuyên chắc đang bên bờ vực phá sản, không ngờ anh lại làm tốt đến thế.
Ngoài ra còn có công ty thực phẩm mang tính chơi đùa và sở thích của anh nữa.
Bóng bầu dục, khúc côn cầu trên băng, bóng chuyền bãi biển, cưỡi ngựa, dường như đều khá dã man.
Mấy thứ này rất hợp với tính cách của anh.
Hình ảnh mà tạp chí chọn cũng rất đẹp, đó là khi Cố Tuấn Xuyên chạy như một con thú hoang trên sân bóng bầu dục.
Dường như Lận Vũ Lạc đã hiểu tại sao ánh mắt Cố Tuấn Xuyên lại cao như vậy.
Anh vốn không phải hạng người vô dụng, bản thân lại rất cố gắng, tất nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo.
Cố Tuấn Xuyên bắt chéo chân ngồi trên sô pha, để laptop lên đầu gối, nhìn tiến độ chuẩn bị họp báo ra mắt sản phẩm mới mùa thu.
Nhét tai nghe vào lỗ tai, nghe Tô Cảnh Thu than thở với anh:
"Đời tôi định sẵn không được như mong muốn.
Những gì tôi thật sự yêu thích mãi mãi cũng không có được."
Trịnh Lương không thích Tô Cảnh Thu, mà tay chơi loại hình tấn công như Tô Cảnh Thu không chịu nổi cô đơn, cuối cùng khi cô ấy một mình đến nhà hàng đồ ăn nhẹ dùng bữa trưa, anh ta đã ngồi đối diện cô ấy, bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ của mình.
Tô Cảnh Thu nói thế này:
"Từ lần đầu khi em bước vào nhà hàng tôi đã để ý đến em, em nói xem nhà hàng trên con đường này nhiều như vậy, sao em lại đi vào quán của tôi chứ? Liệu có phải là duyên phận định sẵn từ cõi u minh không?"
Anh ta dùng chút chiêu thả thính cũ mèm trong phim, tự anh ta cũng cảm thấy sến súa nhưng lại nghĩ người ta thích như vậy.
Trịnh Lương nghiêm túc trả lời anh ta:
"Liệu có phải là do anh mở nhà hàng đồ ăn nhẹ, mà tôi vừa khéo muốn giảm cân không?"
Một câu khiến Tô Cảnh Thu trở lại nguyên hình.
Kinh nghiệm đầy mình như Tô Cảnh Thu cũng không tìm được cái cớ nào tốt hơn để hẹn Trịnh Lương.
Còn Trịnh Lương thì sao, vì khúc nhạc đệm này mà cô ấy không còn đến nhà hàng đồ ăn nhẹ của Tô Cảnh Thu nữa.
Cô ấy cảm thấy lời làm quen của Tô Cảnh Thu mang theo mục đích mờ ám, anh ta như gã nhà giàu ăn chơi đàng đi3m muốn đùa giỡn gái ngoan, chuẩn bị xảy ra chuyện gì đó với cô ấy, bất kỳ lúc nào cũng có thể phủi mông bỏ đi, cho mình thêm chút đề tài để bàn tán.
Trong lòng Trịnh Lương những người như vậy đều là rác rưởi.
"Có cá tính."
Cố Tuấn Xuyên nói:
"Cậu cũng có hôm nay.
Hình xăm của cậu để trang trí à? Chẳng phải tự xưng là cơn lốc nhỏ của thôn Trung Quan sao?"
"Câm miệng, đây là xã hội văn minh, cậu nói gì thế?"
"Đúng rồi, tôi kết hôn rồi, cậu có thể chuẩn bị tiền mừng."
Tô Cảnh Thu yên lặng một lúc, ngay sau đó là:
"A lô a lô a lô? Sao tín hiệu yếu quá vậy? Cúp đây."
Cố Tuấn Xuyên bật cười, duỗi thẳng chân ra, đổi tư thế.
Thấy Cao Phái Văn hỏi anh:
"Lấy giấy kết hôn rồi sao? Có cảm giác gì?"
"Lúc lấy không có cảm giác gì nhưng Lận Vũ Lạc đưa chuyện khám sức khỏe trước hôn nhân vào bản thỏa thuận, tôi phải làm theo."
"Là khám sức khỏe trước hôn nhân mà tôi nghĩ đến ư?"
"Còn có cái nào khác à?"
Cao Phái Văn bật cười một tràng, sau đó nói với nhóm chat có Tô Cảnh Thu:
"Hôm nay Cố Tuấn Xuyên tự t.h.u d.a.m."
"Giờ cô đã đến mức này rồi sao? Cao Phái Văn?"
Cao Phái Văn gửi icon "anh đánh tôi đi":
"Càng lúc tôi càng hứng thú với vợ anh.
Có lẽ là một người đẹp vừa lạnh lùng lại thông minh."
Cố Tuấn Xuyên ngước mắt nhìn nhìn "người đẹp lạnh lùng" đang đọc tạp chí, đường nét của cô được ánh sáng phác họa, khóe môi khẽ cong như đọc được chuyện gì đó thú vị.
"Lận Vũ Lạc không phải người đẹp thông minh lạnh lùng."
Cố Tuấn Xuyên nói:
"Chỉ đơn thuần là...người đẹp thôi."
Lận Vũ Lạc phát giác ánh mắt của anh, ngẩng đầu mỉm cười với anh rồi lại cúi đầu.
Cố Tuấn Xuyên tháo tai nghe ra gọi cô:
"Huấn luyện viên Lạc Lạc, về sau cô định nói với em mình thế nào? Sau khi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, câu chuyện sẽ ra sao?"
Lận Vũ Lạc gấp tạp chí lại, nhìn anh, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình:
"Sau khi yêu từ cái nhìn đầu tiên là đến sớm chiều bên nhau, cuối cùng đính ước."
"Bao nhiêu lần sớm chiều? Đính ước thế nào? Lên giường chưa? Chuẩn bị có con chưa? Khi nào có? Có cần về quê cô tổ chức hôn lễ không? Liệu cô có cần khớp lời trước với tôi không? Hay tôi cứ làm người câm là được."
"Tôi còn chưa nói với em ấy mấy chuyện này, em trai tôi không phải người tò mò."
"Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của chị gái mà cậu ấy cũng không tò mò?"
"Em ấy tin tưởng tôi."
Cố Tuấn Xuyên nhướng mày ra hiệu cô nói tiếp.
Lận Vũ Lạc bỗng nhận ra logic của mình không ổn, cô nhìn Cố Tuấn Xuyên với vẻ cầu cứu:
"Cho nên chúng ta phải khớp lời thoại trước?"
"Cô đồng ý với tôi một điều kiện, tôi sẽ giúp cô."
"Chuyện gì?"
"Tôi cần một người mẫu."
"Tôi không làm người mẫu."
"Không sao, cô giúp tôi thử đồ, không cần xuất hiện trước ống kính."
"Vậy thì được."
Cố Tuấn Xuyên lại cách thắng lợi gần hơn một bước, tóm lại anh phải kéo Lận Vũ Lạc xuống nước làm người mẫu, bao lâu cũng được, anh đợi nổi.
Không thể lãng phí túi da tốt của Lận Vũ Lạc.
Cố Tuấn Xuyên một lòng kiếm tiền, dù bị cuộc hôn nhân nhàm chán quấn lấy, cũng không ảnh hưởng đến tâm tư muốn kiếm tiền của anh.
"Vậy tối nay ăn cơm xong, tôi đưa cô đến phòng làm việc."
"Được."
"Các con muốn đi đâu?"
Lận Thư Tuyết từ nhà bếp bước ra, ngồi cạnh Lận Vũ Lạc, kéo màn hình chiếu xuống.
"Con đưa cô ấy đến phòng làm việc thử đồ."
"Tốt lắm, cho Lạc Lạc mặc nhiều hàng mẫu vào."
Lận Thư Tuyết nói đoạn, mở máy chiếu lên:
"Cho con xem vài video."
Lận Thư Tuyết tiến thêm một bước khoe khoang con trai mình, Cố Tuấn Xuyên chẳng hề thấy xấu hổ về những thao tác thông thường này.
Cố Tuấn Xuyên năm tuổi, mặt búng ra sữa, nói với máy quay:
"Đừng quay nữa, xấu quá."
Rồi bật cười khanh khách.
Cố Tuấn Xuyên mười tuổi, vừa tham gia thi chạy xong, mồ hôi đầm đìa.
Cố Tuấn Xuyên mười lăm tuổi, khoác ba lô chạy xe đạp, gió thổi tung mái tóc anh.
Cố Tuấn Xuyên mười tám tuổi, vì đội bóng mình thích thua trận mà khóc như kẻ ngốc.
Lận Vũ Lạc thấy vậy không nhịn được cười.
Cô không ngờ Cố Tuấn Xuyên từng là người như vậy, sẽ hét toáng lên vì một trận đấu, cũng sẽ khóc vì thua bóng.
Từng có thời niên thiếu chân thành, giờ lại trở nên khốn kiếp khiến người ta phiền chán đến thế.
"Về sau thì sao ạ?"
Lận Vũ Lạc hỏi.
"Không còn nữa, sau năm nó mười tám tuổi đột nhiên trở nên rất phiền."
Lận Thư Tuyết nói.
"Tại sao?"
Cố Tuấn Xuyên ngắt lời hai người:
"Con vẫn chưa chết."
Không cho họ bàn tán về anh nữa, anh đứng dậy tắt máy chiếu, oán trách:
"Tại sao hai người giao lưu với nhau lại nhàm chán như