Cố Tuấn Xuyên nhìn dáng vẻ chật vật của Lận Vũ Lạc cảm thấy rất hiếm lạ, anh đứng đó chờ Lận Vũ Lạc ngồi dậy, cô lại ngẩng đầu lên, mắt ướt lệ:
"Phiền anh cho tôi miếng nước được không?"
"..."
Cố Tuấn Xuyên vào nhà lấy nước, Lận Thư Tuyết hỏi anh:
"Người đâu?"
"Đang nôn!"
"Nôn à?"
Lận Thư Tuyết theo sau lưng anh, thấy Lận Vũ Lạc đang đỡ trán ngồi xổm bên tường.
Cố Tuấn Xuyên đưa nước cho cô, thuận tiện đưa thùng rác cô ôm lấy.
Nói sao nhỉ? Lận Vũ Lạc trông hệt như chú chó rớt xuống sông, vô cùng chật vật.
"Xin lỗi chị Lận."
Lận Vũ Lạc vội vàng xin lỗi Lận Thư Tuyết, bà ấy lại không thấy sao cả, xua tay bảo:
"Cô vào đây nghỉ một lúc đã."
Ra hiệu cho Cố Tuấn Xuyên đỡ cô vào, ngồi xổm ở đây trông chẳng ra sao, lỡ bị người khác nhìn thấy sẽ rất ngại.
Cố Tuấn Xuyên liếc mắt không muốn nhúc nhích, Lận Thư Tuyết đẩy anh:
"Nhanh lên!"
Cố Tuấn Xuyên không tình nguyện nói với Lận Vũ Lạc:
"Đến đây, huấn luyện viên Lận."
Anh khom lưng duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, dùng hết sức kéo cô dậy, sắp bóp gãy cánh tay của Lận Vũ Lạc luôn rồi.
Lận Vũ Lạc ép mình lấy lại tinh thần, nhưng thật sự cô không còn sức nữa, hơi dựa vào lòng anh.
Khuỷu tay không cẩn thận đập trúng bụng anh, anh rên một tiếng siết chặt vòng eo, không kiên nhẫn trừng cô, cứ thế "dìu" cô vào phòng khách để cô dựa vào sô pha, còn anh tự mình đi lấy nước uống.
"Tiểu Cố nói cô bị trúng nắng?"
Lận Thư Tuyết nổi hứng đùa giỡn, gọi Cố Tuấn Xuyên là Tiểu Cố, khiến Lận Vũ Lạc tiếp tục hiểu lầm.
Cố Tuấn Xuyên liếc mắt nhìn Lận Vũ Lạc, cô cũng rất mạnh mẽ, nghỉ ngơi chừng hai phút đã cưỡng ép mình đứng dậy:
"Chị Lận, tôi ổn rồi."
"Ổn rồi?"
"Vâng."
Lận Vũ Lạc đáp:
"Xin lỗi chị Lận, đã gây phiền phức cho chị rồi.
Nhà tôi cúp điện suốt mấy hôm, rất nóng."
"Cúp điện? Cúp suốt mấy ngày liền?"
Lận Thư Tuyết như nghe thấy tin tức động trời:
"Cô sống ở đâu vậy? Bắc Kinh vẫn còn chỗ cúp điện đến tận mấy ngày ư?"
"Ở Vương Lưu Trang, cách đây khoảng 10 km."
Cố Tuấn Xuyên nghe thấy "Vương Lưu Trang" thì ngước mắt nhìn cô một lúc, anh biết Vương Lưu Trang, đó là vùng nông thôn trong thành phố lái xe cũng phải đi đường vòng, nhà tự xây, điện nước không ổn định, giá thuê rẻ, cho nên đủ loại người không có thu nhập cao đều sống ở đó.
Lúc trò chuyện người khác thường tránh nhắc đến chuyện này, còn cô lại rất thẳng thắn.
Mặc dù Lận Vũ Lạc rất khó chịu nhưng vẫn nghiêm túc dạy hết tiết cho Lận Thư Tuyết, không bỏ qua chi tiết nào, lúc giúp bà ấy giãn cơ còn mát xa cho bà ấy.
Lận Thư Tuyết thấy cô rất thành thật, giữ cô lại ăn sáng, Lận Vũ Lạc vội từ chối:
"Phòng tập có bao ăn sáng, tôi đến đó ăn là được rồi ạ."
Lận Thư Tuyết cũng không biết làm sao, bỗng nổi lòng từ bi, nhất định muốn giữ cô ở lại dùng bữa, cháo bách hợp hạt sen, bánh táo tàu, bốn món nhỏ khai vị.
Lận Vũ Lạc thành thật xin nghỉ phép với Phương Liễu, Phương Liễu lại vui vẻ bảo:
"Cứ ở lại ăn đi, không cần vội về phòng tập.
Tiết dạy tập thể của cô vào hai giờ chiều nay.
Cô phải trò chuyện nhiều hơn, hỏi thử bà ấy có muốn giới thiệu khách hàng cho cô không."
Lận Vũ Lạc không biết làm sao để lên tiếng nhờ bà ấy giới thiệu khách hàng, chỉ im lặng ăn cháo.
"Bạn trai nhỏ" của chị Lận cũng ăn chung, Lận Vũ Lạc thấy chị Lận ăn chén cháo nhỏ xong rồi đưa chén cho anh, ra hiệu anh múc cháo, còn bảo anh thuận tiện múc cho Lận Vũ Lạc một chén.
Lận Vũ Lạc không dám, sợ sẽ bị "bạn trai nhỏ" của chị Lận oán hận.
Bữa cơm này ăn rất ngại ngùng, Lận Vũ Lạc thấy Lận Thư Tuyết liên tục sai bảo "bạn trai nhỏ", khiến cô căng thẳng muốn chết.
Cứ cảm thấy người như "bạn trai nhỏ" bị cô thấy vẻ lúng túng của mình sẽ nghĩ cách để trả thù cô.
Cô chẳng dám thở mạnh, ăn xong vội nói lời tạm biệt.
Lúc Cố Tuấn Xuyên tiễn cô, cô mỉm cười thân thiện với anh trong thang máy, nụ cười kia mang theo chút đồng tình.
Cố Tuấn Xuyên khịt mũi, không giải thích nhiều, vẻ thấp thỏm sợ sệt của cô huấn luyện viên nhỏ này quá buồn cười.
Thậm chí anh còn dọa cô:
"Nhớ gửi hoa hồng cho tôi đấy."
"Vâng, anh Cố, hôm nay tôi sẽ hỏi thử bà chủ xem có thể tạm ứng không."
"Được."
Lận Vũ Lạc đến phòng tập yoga, lập tức báo lại tình hình cho Phương Liễu biết.
Phương Liễu gật đầu:
"Tôi nói mà sao lần này lại nhanh nhẹn như vậy.
Chị Lận thật sự nuôi trai bao à?"
Lận Vũ Lạc gật đầu:
"Tôi biết nói vậy không tốt, nhưng sự thật đúng là như thế.
Tôi chỉ không hiểu tại sao "bạn trai nhỏ" lại trả tiền lớp yoga cho chị ấy."
"Chị Lận có thể để cậu ta trả không à? Khéo phải đưa lại gấp đôi cho cậu ta, cũng không biết cho bao nhiêu nữa, còn lấy được tiền hoa hồng từ chỗ cô.
Người này không đơn giản, đẳng cấp cao đấy, cô qua lại phải cẩn thận chút."
Phương Liễu chỉ dẫn cô cách đối nhân xử thế:
"Rất nhiều chuyện phức tạp, cô nói ít lại.
Lúc đến nhà dạy, dù có là con chó của khách, cô cũng phải tươi cười."
Lận Vũ Lạc gật đầu, cô nghĩ: May mà nhà chị Lận không nuôi chó, chỉ nuôi trai bao, nếu không cô còn phải luyện cười với chó nữa.
Nhưng cười với chó nó không hỏi cô cười cái gì, còn "bạn trai nhỏ" kia sẽ hỏi đấy.
Buổi trưa những đồng nghiệp không có việc đều về nhà nghỉ ngơi, Lận Vũ Lạc trông phòng tập với cô em lễ tân.
Cô thích ở phòng tập, trong này có máy lạnh và mùi hương thoang thoảng, cô nằm lên quả bóng yoga, cơ thể uống cong thành nửa hình tròn, cố hết sức mở lồ ng ngực, thở khí độc ra ngoài.
Em trai Lận Vũ Châu gọi điện đến, hỏi cô đang làm gì.
"Chị đang ở phòng tập."
"Em có thể qua tìm chị không?"
"Đến đi."
Lận Vũ Châu đang học đại học.
Mấy đứa trẻ ở nơi nhỏ bé, dựa vào bản lĩnh học hành