Ba người bỗng dưng im lặng.
Cố Tuấn Xuyên cảm thấy người mẹ này của mình đúng là tuyệt vời, cái gì bà ấy cũng nói ra được.
"Chị Lận, mẹ thật là..."
Lận Thư Tuyết ngắt lời Cố Tuấn Xuyên:
"Sao Tiểu Cố không rót trà cho huấn luyện viên Lạc Lạc?"
"Còn giả vờ!"
Cố Tuấn Xuyên giả bộ trừng mắt nhìn bà ấy:
"Huấn luyện viên Lạc Lạc biết con không phải trai bao của mẹ rồi."
Cố Tuấn Xuyên làm việc xấu đến cùng, kéo cả mẹ ruột của mình vào tròng, dù sao cũng không trong sạch, đừng ai mong vờ làm người tốt.
Quả nhiên trông thấy biểu cảm không dám tin của Lận Vũ Lạc.
Tiết học này rất tốt, xứng đáng với học phí của cô.
Cố Tuấn Xuyên vừa rót trà vừa nghĩ thầm: Nếu không cô còn tưởng chị Lận của cô là chị đại ngu ngốc! Chị Lận của cô tinh ranh lắm đấy!
Lận Thư Tuyết lại rất phóng khoáng, mỉm cười ngồi cạnh Lận Vũ Lạc, ôm vai cô:
"Cô biết rồi à? Cô phải trách Cố Tuấn Xuyên, trước đây tôi không rõ, lúc tôi biết thì hiểu lầm đã sâu rồi.
Tôi vốn định tìm cơ hội thích hợp để nói với cô! Nhưng phải nói một câu công bằng, chuyện này chứng minh điều gì? Chứng minh hành vi của nó không đàng hoàng, trông như kẻ hiềm nghi lừa gạt tiền bạc và tình cảm của phụ nữ.
Vả lại tôi rất không đồng ý với tâm tính thích đùa giỡn của nó, lúc riêng tư tôi đã dạy dỗ nó không biết bao nhiêu lần, mà nó không chịu nhớ."
"Mẹ đúng là mẹ ruột của con."
Cố Tuấn Xuyên đưa ly trà cho Lận Vũ Lạc, nói với cô:
"Nhìn thấy chưa? Miệng lưỡi dẻo quẹo."
Lận Thư Tuyết đánh anh một cái:
"Đi ra chỗ khác! Phiền quá."
Rồi bà ấy lại kéo tay Lận Vũ Lạc:
"Nhưng cô cũng phải cẩn thận Tiểu Lý.
Sau này tập xong bảo Cố Tuấn Xuyên tiễn cô về, tránh được một số phiền phức."
"Mẹ đẩy con trai mình làm từ thiện à? Mấy ngày nữa con sẽ dọn đi, không tiễn được."
Cố Tuấn Xuyên rất kháng cự Lận Thư Tuyết giao cho anh việc này, thoạt nhìn Lận Thư Tuyết rất kỳ lạ, giống như đang ấp ủ âm mưu nào đó.
"Con còn ở mấy ngày thì tiễn mấy ngày, con không ở đây chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
Lận Thư Tuyết cau mày, dường như rất không vui:
"Thế nào? Cánh cứng rồi, không nhờ con được nữa?"
Cố Tuấn Xuyên quyết định cách xa Lận Thư Tuyết, rời xa thị phi, trở về phòng mình đóng cửa lại.
Bấy giờ mới thấy tin nhắn của Tô Cảnh Thu:
"Trịnh Lương thích người học giỏi."
"Cậu cũng thích người học giỏi, chẳng phải vừa khéo sao?"
"Nhưng tôi đâu phải người học giỏi."
"Cậu có tiền, sống tốt, tướng mạo không tệ, đừng tự ti."
Cố Tuấn Xuyên giả vờ khuyên bảo Tô Cảnh Thu:
"Bản tính thối tha vốn có của cậu đâu?"
"Sợ dọa cô ấy."
"..."
Hai người trò chuyện một lúc, Cố Tuấn Xuyên gửi danh sách đồ ăn vặt ít calo cho anh ta:
"Chuẩn bị báo cáo thẩm tra."
"Hiệu suất của cậu cao thật.
Cậu cố gắng như vậy là muốn thành người giàu nhất à?"
"Tôi cố gắng như thế chỉ để kéo dài khoảng cách với cậu."
"Không, cậu nỗ lực như vậy là muốn hái sao."
"Câm miệng."
"Hái sao" mà Tô Cảnh Thu nói là do khi còn đi học, vào một ngày nọ trong buổi tụ tập sau hoạt động của câu lạc bộ cờ vây, mọi người hỏi Cố Tuấn Xuyên thích cô gái như thế nào, Cố Tuấn Xuyên trả lời:
"Thứ tôi thích tôi không với tới."
"Ngôi sao à?"
"Bất kể thứ gì."
Cố Tuấn Xuyên từng gặp một ngôi sao, cô gái đó quá ưu tú, gia cảnh tốt, thông minh, biết bốn thứ tiếng, làm ở viện nghiên cứu pháp luật, quan trọng là khi họ bên nhau có rất nhiều chuyện để nói, đầy tiếng cười và những cuộc trò chuyện sâu sắc, khiến Cố Tuấn Xuyên nghiêm túc được một lần duy nhất, cũng bị Tô Cảnh Thu gọi là "hành động hái sao", anh cũng thuận tiện sở hữu lần thất bại duy nhất trên tình trường, cô gái kia kết hôn với nhà khoa học, chồng cô ấy làm việc trong viện nghiên cứu cảnh bảo và kiểm soát các thảm họa nguy hại cho công trình dưới đường hầm.
Vì chuyện này mà Tô Cảnh Thu và Cao Phái Văn đã cười nhạo anh rất lâu, đôi khi còn giật dây anh: Chi bằng bỏ kiếm tiền, học hành đàng hoàng, một lòng nghiên cứu lĩnh vực khoa học, để gặp ngôi sao tiếp theo mà cậu không hái được, à đúng rồi, cậu không có năng khiếu đó.
Bạn xấu ấy mà, đại khái cũng chỉ như vậy thôi.
Anh ở trong phòng không ra ngoài, Lận Thư Tuyết tập yoga xong đến gõ cửa:
"Tiễn người ta."
"Không đi."
"Mẹ còn nhờ vả con được mấy lần nữa?"
Lận Thư Tuyết bắt đầu bán thảm:
"Mẹ sáu mươi rồi...qua mấy năm nữa sẽ vào viện dưỡng lão...bảo con tiễn người ta con cũng không chịu, mẹ..."
Cố Tuấn Xuyên hết cách với bà ấy, mở cửa hỏi:
"Tài xế của mẹ đâu?"
"Vợ sinh con, nghỉ phép rồi."
Lận Thư Tuyết nói nửa thật nửa giả, Cố Tuấn Xuyên cũng lười phân biệt, cầm chìa khóa bước ra ngoài, nói với Lận Vũ Lạc vừa tắm xong đang ngồi ở phòng khách:
"Đi thôi, huấn luyện viên Lạc Lạc."
"Cám ơn, làm phiền anh rồi."
Lận Thư Lạc đi sau lưng anh, chờ cửa thang máy khép lại mới lên tiếng:
"Anh không cần tiễn tôi, tôi không có việc gì đâu."
"Tôi có thể lừa cô, nhưng không lừa được mẹ tôi.
Chuyện đã hứa với bà ấy tôi sẽ làm."
"Thật sự không cần."
Lận Vũ Lạc xua tay:
"Phiền lắm."
"Cô cũng biết phiền à? Nếu biết phiền thì đừng tùy tiện nói chuyện với người mình không quen."
"Tôi đã gặp Lý Lâm rất nhiều lần rồi, đâu phải không quen..."
Lận Vũ Lạc ngậm miệng lại trong ánh mắt hung dữ của Cố Tuấn Xuyên.
Hai người bước ra ngoài, Lý Lâm vừa tan làm, thay đồ của mình chuẩn bị rời đi.
Thấy Lận Vũ Lạc thì mỉm cười với cô, vừa định lên tiếng lại thấy Cố Tuấn Xuyên sau lưng cô, nên ngậm miệng lại, gật đầu với họ rồi rời đi.
Mãi đến khi lên xe, Cố Tuấn Xuyên mới lên tiếng:
"Ở cửa nào của Vương Lưu Trang?"
"Cửa tây."
"Ừ."
Hai người đều không muốn nói chuyện với đối phương, Cố Tuấn Xuyên mở nhạc, sau khi nghe xong một bài, họ bị mắc kẹt trong dòng xe ùn tắc.
Cố Tuấn Xuyên nhớ đến lời Cao Phái Văn nói: muốn gặp Lận Vũ Lạc để tìm linh cảm, nên anh tắt nhạc rồi hỏi cô:
"Cô có vội về nhà không?"
"Cái gì?"
"Không vội về nhà thì cùng đi uống một ly."
"Tôi không biết uống rượu."
Lận Vũ Lạc lắc đầu:
"Hơn nữa muộn nhất là mười giờ rưỡi tôi phải ngủ dưỡng sinh, xin lỗi nhé."
Cố Tuấn Xuyên nghe thấy ba từ "ngủ dưỡng sinh" bèn nhìn thoáng qua cô.
Sắc mặt của cô quả thật rất tốt, cả người sảng khoái, trừ hôm trúng nắng ra chưa từng thấy trạng thái mệt mỏi của cô.
"Lúc cô từ chối người khác không cần giải thích kỹ như vậy.
Đi hay không là tự do của cô."
"Tôi giải thích rõ ràng là vì tôn trọng người ta."
"Hôm nay cô quyết định chống lại tôi đến cùng phải không?"
"Tôi có chống lại anh sao?"
Thực ra không