QUYỂN 1: TA ĐÂY THIẾU NIÊN THẦN ƯƠNG NGẠNH
Chương 1: Quán trà
Mùa xuân năm Nguyên Thuận thứ ba, thành Trường An.
Phố Chu Tước trong thành Trường An chia một trăm lẻ tám phường thuộc thành Ngoại Quách[1] làm hai, phía Đông là huyện Vạn Niên, huyện Trường An nằm phía Tây, ngụ ý rằng "Trường An muôn năm".
Trong hai huyện đều có khu chợ riêng, chia làm chợ Đông và chợ Tây, quán trà quán rượu, hàng Tây hàng Hồ[2] đều đủ cả, hai trăm hai mươi nghề chẳng thiếu nghề nào, hàng quán san sát,đủ mọi thứ lạ kỳ trên đời.
[1] Thành Trường An xưa gồm ba bộ phận là Đại Cung, Hoàng Thành và thành Ngoại Quách.
[2] "Hồ" có ý nghĩa ban đầu để chỉ những người thuộc bộ tộc du mục phương Bắc, sau được dùng rộng ra với nghĩa chỉ chung những người ngoại tộc tại phía Bắc và phía Tây.
Văn hóa triều Đường tiếp thu và học hỏi nhiều đã tạo điều kiện cho xu hướng "Hồ" phát triển vào triều đại này, nhiều văn hóa của người Hồ có thể tìm thấy trong trang phục, trang sức, thức ăn của người Đường...
Sau giờ trưa, một quán trà tại chợ Đông nhộn nhịp lạ thường, bao nhiêu chuyện từ quốc gia đại sự đến dân sinh thường ngày được "nhả" ra từ từng khuôn miệng.
Chàng thanh niên dáng vẻ thư sinh gọi một ấm trà Long Tỉnh, cậu không vội nếm thử mà đợi cho hương trà lan tỏa, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, hàng mi run run rủ xuống, từng sợi đen nhánh rõ ràng.
Lúc này, trông cậu như đang nhắm mắt suy nghĩ, nhưng lại ghi vào lòng hết mọi âm thanh.
Bàn đầu tiên sát cửa sổ đang nói chuyện gà nhà ông Trương mổ rau nhà ông Lý, nhà ông Lý giết gà nhà ông Trương, nhà ông Trương nghĩ mấy lá rau nhà ông Lý không bằng gà nhà mình bèn kiếm cớ đánh con nhà ông Lý, nhà ông Lý không phục nên nửa đêm mò sang sân nhà ông Trương rải gạo mốc...
Tô Sầm lắc đầu ngoảnh đi, nghe chuyện của một bàn bên trong.
Cô gái nọ ở phường Hồng Tiêu yêu đương thề hẹn theo chân một gã Cử nhân vào Kinh ứng thí, chưa được mấy hôm thì chính Cử nhân kia đã tự đưa cô gái về, nói mình còn phải thi cử, không muốn dính dáng gì đến nhau nữa.
Cô gái nọ bị lừa sạch vốn liếng, còn bị đánh gần chết, cuối cùng cứ luôn miệng rằng mình là bà Trạng nguyên, e là bị đần rồi.
Có người nói cô gái nọ không biết nhìn người, cũng có kẻ mắng Cử nhân kia lạnh lùng vô tình, nhưng mọi người cũng chỉ coi đó là một câu chuyện cười, nghe giọng ai nấy đều lẫn vẻ khinh miệt, chẳng ai thật lòng thương cảm cho cô gái, cũng chẳng có ai thật sự trừng phạt Cử nhân kia.
Thờ ơ trước chuyện không liên quan đến mình vốn là lẽ thường tình.
Tô Sầm hơi mở mắt, đôi mắt lanh lợi nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ hai người đàn ông trung niên mặc áo xanh sang trọng, hào hứng nghe họ nói.
Người đàn ông đứng tuổi hơn bảo: "Triều đình bây giờ có ba người không thể đắc tội, một là Thái phó Ninh Dịch, đã trải qua bốn triều đại, là đại thần phò tá Tiên Đế để lại.
Tuy nay đã ngoài tám mươi, không còn lên triều nữa nhưng một câu hắn ta nói vẫn đáng ngàn vàng, là người có tầm ảnh hưởng trong triều.
Hai là thân mẫu của đương kim Hoàng Thượng, Sở Thái hậu đang buông rèm nhiếp chính, Hoàng Thượng còn nhỏ, mọi chuyện đều do Thái hậu quyết định, ai được lòng Sở Thái hậu thì cũng tính là đã có được Thánh tâm."
Sau đó hắn nhỏ giọng nói tiếp: "Người thứ ba, cũng là người quan trọng nhất, em trai của Tiên Đế, tức Tứ Hoàng thúc của đương kim Hoàng Thượng, Ninh thân vương Lý Thích.
Khi Tiên Đế băng hà thì Hoàng Thượng vẫn còn nhỏ, người gửi gắm Hoàng Thượng cho Ninh Vương, thực chất là muốn lợi dụng binh quyền trong tay Ninh Vương để dẹp yên bốn bề, giúp con trai mình ngồi chắc trên ngai rồng.
Mấy năm trôi qua, Ninh Vương đã thành người mà cả quan lại lẫn dân chúng đều phải e dè kính sợ.
Hắn giữ roi Cửu Long, trên đánh Thiên Tử dưới chém quần thần, đến Sở Thái hậu cũng phải nể sợ đôi phần.
Còn có kẻ nói khi Tiên Đế băng hà có để lại chiếu thư mật, rằng nếu Thiên Tử không có đức thì khanh có thể thế chỗ! Chỉ cần bức chiếu thư mật không rõ thật giả này thôi đã khiến triều đình hiện giờ chia thành hai phe, một là phe Thái hậu nâng đỡ Hoàng Đế nhỏ tuổi, hai là phe Ninh Vương nghe hắn răm rắp.
Việc đầu tiên phải làm khi vào triều làm quan là phải biết rõ mình thuộc phe nào, nếu không cứ chờ bị hai phe cùng xử đi."
Tô Sầm đang gõ bàn cũng chán nản, muốn làm quan phải học cách chia bè chọn phái trước.
"Hả?" Người còn lại sốt sắng hỏi: "Vậy nên chọn bên nào đây?"
"Hai bên ngang tài ngang sức." Người đó nói tiếp: "Sở Thái hậu có hữu tướng thì Ninh Vương nắm tả tướng, bên Thái hậu có Lễ, Lại, Hộ thì bên Ninh Vương cũng có Binh, Hình, Công.
Đám văn thần phò tá chủ nhân đứng về phía Sở Thái hậu, còn võ tướng thì tin thờ Ninh Vương, người đã kề vai chiến đấu với họ bao năm.
Tuy nhìn từ bên ngoài thì phe Thái hậu đang trên cơ Ninh Vương, nhưng thực chất Ninh Vương lại nắm giữ quyền chỉ huy cấm quân Bắc nha, cũng tức là đang nắm giữ tính mạng của những người ở trong cung.
Hai phe ngang sức, chiến trường trên điện triều bây giờ đang trên thế dầu sôi lửa bỏng."
"Vậy Hoàng Thượng thì sao? Tuy còn nhỏ nhưng Hoàng Thượng cũng phải có xu thế nghiêng về bên nào chứ? Sau này tiếp quản ngôi vị thì sẽ rõ ngay kẻ cao người thấp mà?"
Người đàn ông trung niên láo liên khắp nơi rồi kề sát tai người kia nói một câu, mặt người đối diện biến sắc, trà cũng văng ra ngoài.
"Tâm tưởng bất trung..." Tô Sầm gõ bàn nói nhỏ.
Dù không nghe thấy hai người họ nói gì nhưng cậu cũng hiểu đôi chút thần ngữ, phỏng đoán thêm chút nữa là có thể dễ dàng hiểu được ngụ ý của họ.
Mỗi khi đến một nơi mới, cậu luôn thích tìm một chỗ nhộn nhịp nghe người bản xứ bàn ra tán vào, dù không phải chuyện nào cũng là thật, khó tránh khỏi có sự thiên lệch trong đó, nhưng cũng rõ được đại khái.
Như những gì hai người kia vừa nói, cậu không chắc Ninh Vương có "tâm tư bất trung" gì không, nhưng chuyện hai phe tranh đấu thì đã chắc như đinh đóng cột rồi.
"Nhị thiếu gia, chúng ta về thôi?" Người giúp việc theo cạnh cậu bất mãn nhìn lên: "Tranh thủ thời gian còn kịp đọc lại một lượt tứ thư ngũ kinh đấy."
Rõ là đang lúc khoa cử, sĩ tử nhà người ta chỉ muốn không ăn không ngủ vùi đầu vào sách, ông lớn nhà cậu ta thì hay rồi, chạy đến quán trà nhắm mắt nghỉ ngơi, lão gia mà biết được có khi lại tức không dậy nổi ấy chứ.
"Nếu ngươi thấy chán thì về trước là được." Tô Sầm nhướng mày nhìn cậu ta, khóe mắt chân mày hệt gió xuân tháng Hai.
A Phúc rùng mình, cậu ta