A Phúc đã đứng chờ trước cổng nhà từ lâu, thấy người đến, cậu ta vội vàng lên đón: "Nhị thiếu gia, các cậu về rồi."
Tô Sầm đứng dưới hiên thu ô lại, A Phúc vừa định nhận lấy thì Tô Sầm đã chuyển ô sang tay trái, hất đầu ra sau: "Dìu y đi."
Khúc Linh Nhi đang xuống từ người Kỳ Lâm, suốt quãng đường không có gì nguy hiểm khiến y bạo gan hơn nhiều, còn vỗ vai Kỳ Lâm: "Lần trước ta ám sát chủ của ngươi là vì có mệnh lệnh, lần này ta cứu ngươi, coi như chúng ta hòa.
Sau này gặp lại đừng có hung dữ xị mặt ra nữa."
Kỳ Lâm liếc Khúc Linh Nhi: "Ngươi không phá hỏng chuyện thì ta đã bắt được hắn rồi."
"Ngươi có biết tốt xấu gì không đấy?" Khúc Linh Nhi tức đến giậm chân: "Ta mà không giúp có khi đầu ngươi đã lìa khỏi cổ rồi đấy."
"Hỏa mù thôi, ta có thể xông lên bắt lấy hắn."
"Nhỡ là khí độc, trùng độc, tên độc, thuốc nổ thì sao? Ngươi cũng xông lên luôn hả?"
Đôi mắt nhạt màu của Kỳ Lâm lạnh lùng quét sang: "Mạng sống của ta là chủ nhân ban cho, chết vì chủ nhân, ta không có gì oán thán."
"Làm ơn mắc oán." Khúc Linh Nhi tức đau cả tim, y bảo A Phúc dìu mình vào trong, không thèm để ý đến tên cứng đầu này nữa.
"Phiền Kỳ thị vệ rồi." Tô Sầm chắp tay tiễn khách.
Kỳ Lâm gật đầu: "Mai ta lại đến đón ngài."
"Hả?" Tô Sầm sửng sốt: "Không cần, không cần phiền vậy đâu, ta tự đi là được."
Kỳ Lâm không chút lay động, đáp: "Đây là ý của Vương gia."
"Nhưng...!nhưng mà..." Nhưng để thị vệ của Vương gia đưa cậu đến cổng Đại Lý Tự bị người khác nhìn thấy thì sao?
Kỳ Lâm không tranh cãi với cậu, quay đầu biến mất giữa màn đêm.
Mãi đến khi người đi xa rồi, Tô Sầm mới cúi đầu, nhìn chiếc ô trong tay.
Vốn muốn nhờ hắn ta mang về hộ, thất thần chút là quên ngay.
Tô Sầm về phòng cất ô đi, song suy nghĩ một lát lại mở ra, ngắm nghía dưới ánh nến.
Vừa rồi sắc trời tối quá không để ý, giờ cậu mới nhận ra hai dòng thơ đề trên tán ô.
Mây che Tần Lĩnh nhà khôn thấy
Tuyết phủ Lam Quan ngựa khó sang
Tô Sầm tự nhận chữ mình không tệ, được Lâm Tông Khanh chân truyền cho ngón chữ Khải kia, nhưng đối mặt với hai dòng chữ này, cậu bỗng cảm thấy chữ viết của mình hẹp hòi hơn nhiều.
Chữ viết trên ô dùng thể chữ cuồng thảo, nét bút mượt mà khỏe khoắn, từng đường xoay chuyển tròn trịa, phút chốc đã như khiến những tịch mịch mênh mông nơi biên ải sống lại trên trang giấy, phóng khoáng trôi chảy.
Là người thế nào mới có thể viết ra nét chữ này? Phải mang tâm tình thế nào mới có thể viết hai câu thơ nhuốm nỗi đau huyết lệ thế này?
Bỗng chốc nhớ lại đôi tay ấm áp khô ráo kia, kéo cậu lại, đưa ô cho cậu.
Vậy là đôi tay ấy viết hai câu thơ này ư?
Tô Sầm không khỏi cười khổ, nghĩ gì vậy chứ, người ta là Ninh Vương quyền khuynh thiên hạ, nâng ngón tay là có thể khiến người ta tan cửa nát nhà, sao có chuyện phải cảm thán "nhà khôn thấy"?
Đổi sang hai câu "Gió xuân phơi phới phi gót ngựa, Trường An hoa nở ngắm trọn ngày" còn được.
Tô Sầm không biết mình đã ngủ thế nào, chỉ biết khi mình thức dậy thì trời đã sáng tỏ, cậu mặc một bộ đồ ướt sũng ôm chiếc ô cấn đau cả ngực.
Nhớ lại hôm qua Kỳ Lâm nói đến đón mình, Tô Sầm bật dậy khỏi giường, A Phúc và Khúc Linh Nhi vẫn chưa dậy, Tô Sầm không kịp ăn sáng đã vội vàng ra cửa, cố gắng rời khỏi nhà trước khi Kỳ Lâm đến.
Ra đến cửa thì không thấy Kỳ Lâm đâu, chỉ có một cỗ xe ngựa phủ rèm đỗ ngoài cổng ngõ, thấy cậu ra ngoài, người trên xe vẫy tay gọi cậu: "Tô huynh, qua đây."
"Trịnh Dương?" Tô Sầm sững người: "Sao huynh lại ở đây?"
"Nghe nói hôm qua huynh bị tấn công à?" Trịnh Dương vén rèm: "Lên đi, cho huynh đi nhờ."
Tô Sầm ngồi lên xe rồi mới hỏi tiếp: "Huynh nghe ai nói thế?"
"Còn ai được nữa, cậu tôi nói.
Sáng sớm nay Kỳ Lâm đã sang phủ đập cửa, quấy làm tôi không sao ngủ ngon được." Trịnh Dương ngáp một cái, tiếp lời: "Huynh bị tấn công thật à? Có bị thương không? Có cần xin nghỉ không?"
"Không sao, phiền Trịnh huynh rồi."
"Khách sáo thế làm gì?" Trịnh Dương cười: "Bắt được thích khách chưa? Tôi nói này, huynh yên ổn làm Trung thứ xá nhân thì không làm lại chạy đến Đại Lý Tự làm gì? Cậu tôi cũng thật là, việc nguy hiểm như thế lại để huynh làm, vừa ma quỷ vừa giết người, giữa chừng còn có cả thích khách."
Tô Sầm nhíu mày: "Các huynh cũng biết cả sao?"
"Huynh không ở trong triều không biết đấy thôi, trên triều sắp đánh nhau vì chuyện này rồi.
Đám người do Liễu tướng cầm đầu yêu cầu nhanh chóng truy bắt hung thủ, Thôi Hạo về dưới trướng ông ta lại càng đổ dầu vào lửa dữ dội hơn.
Huynh biết hắn ta không ưa gì chúng ta rồi phải không? Chắc là biết huynh ở Đại Lý Tự nên người này lại càng phóng đại hơn, vạch ra ảnh hưởng xấu của vụ này trong Kinh, khiển trách Đại Lý Tự phá án không được, làm Thiên tử nhỏ trên triều sợ gần khóc."
"Liễu tướng?" Tô Sầm đăm chiêu: "Sao ông ta còn có thời gian quan tâm chuyện này vậy?"
"Chả dễ hiểu đấy à? Đại Lý Tự là thế lực của cậu tôi, ông ta nói Đại Lý Tự phá án không nổi là muốn cậu tôi tấm tức thôi, mấy chuyện giậu đổ bìm leo này ông ta làm còn ít à?"
"Vậy Vương gia nói sao?"
Trịnh Dương khẽ cười: "Thôi Hạo đứng trước điện nói cả nửa canh giờ, cuối cùng cậu tôi thỉ đáp ba chữ – Cút ra ngoài."
Tô Sầm không khỏi bật cười, đây đúng là tác phong của Ninh Vương rồi.
"Huynh không lên triều thì tiếc quá." Trịnh Dương thở dài: "Huynh không được xem mấy trò tôi lừa huynh gạt trên triều rồi, chẳng khác nào diễn kịch.
Ai cũng có đến mấy khuôn mặt, giương cao lá cờ vì Vua vì dân để tranh chiếm lợi riêng, vậy mà vẫn có người lên như diều gặp gió, sành sỏi vô cùng."
Tô Sầm lắc đầu cười: "Trên đời làm gì có dòng nước nào sạch hẳn, có nước thì ắt có cá, đâu đâu cũng có trò hay thôi."
Khi đến Đại Lý Tự thì vẫn còn sớm, Tô Sầm ra thẳng sau điện mở cửa sổ cho thoáng, sau đó sắp những vụ án cần chỉnh lý hôm nay ra.
Chép được hơn nửa canh giờ, cậu mới nghe thấy tiếng người vang lên bên ngoài, rì rầm truyền tai nhau gì mà "Đã bắt được hung thủ".
Tô Sầm nhíu mày gác bút, cậu ra ngoài nghe ngóng thì hay tin Tống Kiến Thành đã cho người lùng sục suốt đêm, vậy mà lại bắt được hung thủ thật, giờ đang thẩm tra ngoài công đường.
Tô Sầm cất bước ra công đường, không hiểu sao cậu cứ thấy bồn chồn, đến khi thấy người quỳ ngoài công đường, tim cậu hẫng