Tô Sầm sớm đã quen đường quen nẻo trong cung Hưng Khánh, vừa tới nơi định mở cửa vào trong, Kỳ Lâm bỗng cản cậu lại.
Tô Sầm khó hiểu nhìn hắn.
Kỳ Lâm chần chừ một lát, mới nói: “Hôm nay Bắc Lương Vương bị áp giải về Lương Châu giao lại binh quyền.”
Tô Sầm sững lại.
Kỳ Lâm nói tiếp: “Nói thế nào Tiêu Viêm cũng là chiến hữu từng lên chiến trường, từng giết địch cùng Vương gia, chuyến này đi e cũng là vĩnh biệt, tuy Vương gia không nói nhưng chắc chắn cũng không dễ chịu gì, mong ngài bao dung nhiều hơn.”
Tô Sầm lặng lẽ gật đầu, sau đó mới vào phòng.
Lý Thích đang phê duyệt tấu chương trong thư phòng, hắn vẫn chẳng khác gì mọi hôm, không để ai nhìn thấu điều gì.
Tô Sầm nhẹ nhàng bước qua, đứng trước bàn hắn, sao đó cậu cho người hầu lui rồi xắn tay áo, cúi đầu mài mực.
Mấy thứ tấu chương thư từ này, trừ phi Lý Thích bảo cậu xem, nếu không tránh được cậu sẽ cố tránh.
Lý Thích không e ngại cậu, nhưng cậu cũng tự biết mình, dù Lý Thích có tốt với cậu thế nào thì thiên hạ của họ Lý cũng không thể cho người ngoài dòm ngó.
Chừng một nén hương nữa qua đi, Lý Thích khép tấu chương, buông bút son, sau đó tựa vào ghế day ấn đường, giơ tay ra với Tô Sầm: “Lại đây.”
Tô Sầm đặt thỏi mực xuống, vòng ra sau lưng hắn nhẹ nhàng bóp vai.
“Xem xong rồi?” Tô Sầm cúi đầu hỏi.
Lý Thích thả lỏng tựa vào lưng ghế, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa nói: “Có chút chuyện lông gà vỏ tỏi ngày nào cũng tấu, nếu chuyện gì cũng cần đến triều đình thì nuôi bọn chúng có tác dụng gì nữa?”
Quả là rất nóng nảy.
Tô Sầm bóp vai khi nhẹ khi mạnh: “Thế em kể cho ngài nghe một vụ án nhé, mới được gửi từ địa phương lên vài hôm trước.”
Thấy Lý Thích gật đầu, Tô Sầm mới kể: “Chuyện là có một bà lão đi đêm còn mang theo một túi đồ, không ngờ lại bị kẻ cướp để ý, hắn đi theo phía sau giật chiếc túi của bà lão rồi bỏ chạy.
Có người qua đường nọ thấy thế mới đuổi theo tên trộm giúp, đuổi được rồi hai kẻ mới lao vào cấu xé nhau, khi mọi người nghe tiếng vây quanh thì tên trộm kia lại trở mặt, cũng nói mình mới là người giúp.
Nhưng vì trời tối quá, bà lão kia cũng không biết mặt mũi tên trộm thế nào, thế là ba người cùng lên công đường.
Hai người kia đều nói chắc nịch đối phương mới là cướp, ngài đoán xem quan huyện đã xử thế nào?”
Lý Thích mở mắt, cười hỏi: “Xử thế nào?”
Tô Sầm cưới, đáp: “Mỗi người đều có cách giải quyết của riêng mình, nếu để Tiết Thành Trinh xử thì chắc là kẻ nào cũng bị đập một trận, nếu là Trương đại nhân thì hẳn sẽ nhẹ nhàng khuyên nhủ, nếu đồ vẫn còn đó thì đừng chuyện bé xé ra to.
Vị quan huyện xử án kia cũng thông minh, ông ta tìm một con chó dữ cho nó đuổi theo hai người, ai chạy chậm hơn thì là cướp.
Bởi vì người qua đường phải chạy nhanh thì ban đầu mới đuổi kịp tên cướp.”
“Ừ, cũng thông minh.” Lý Thích khẽ cười.
“Nhưng em có cách đơn giản hơn cơ.”
“Ồ?” Lý Thích quay lại nhìn cậu: “Cách gì?”
Tô Sầm nhướng mày, hỏi: “Em nói xong có được thưởng gì không?”
Lý Thích bật cười: “Nói đi đã.”
Tô Sầm tinh nghịch đảo mắt, nói: “Em chỉ cần cởi giày họ ra xem là biết ngay.
Người bình thường đi đường sẽ nhìn thẳng, trọng tâm dồn ra sau, thường đều là gót giày hư hỏng nhiều hơn.
Song đám chuyên cướp giật thì bao giờ cũng đăm đăm nhìn túi tiền người ta, mắt liếc xuống nên bước chân lúc nào cũng thiếu vững vàng, trọng tâm dồn ra trước, phần trước đế giày cũng hỏng nhiều hơn.
Vậy nên chỉ cần nhìn tình trạng hư hỏng của đế giày là biết ngay kẻ nào là trộm, kẻ nào là người qua đường.”
Nói xong cậu gác đầu lên vai Lý Thích, cười hỏi: “Vương gia thấy em nói đúng không?”
Lý Thích giơ tay miết cằm cậu, hỏi: “Nói đi, muốn thưởng gì?”
Tô Sầm vòng ra trước mặt hắn, tựa vào bàn nói với Lý Thích: “Vương gia còn nhớ lúc ở Quỳnh Lâm Yến không? Liễu tướng nói muốn em làm Thị độc cho Thiên tử, khi ấy em không đồng ý, giờ có thể đổi ý không?”
“Hửm?” Lý Thích híp mắt: “Tại sao?”
Tô Sầm đứng dậy nghiêm chỉnh hành lễ: “Ngày ấy em tâm cao khí ngạo, cứ nghĩ một tay mình mà cứu vớt được muôn dân, là em quá ngây thơ.
Bệ hạ mới là rường cột nước nhà, nếu có thể dạy cho bệ hạ biết lấy thiên hạ làm trách nhiệm, xử sự quyết đoán hiểu rõ thị phi, ấy mới thật sự là phúc của trăm họ.”
Nói xong Tô Sầm cũng không dám đứng dậy, cậu cúi đầu nhìn Lý Thích nhẹ nhàng vân vê nhẫn ban chỉ, mãi vẫn không đáp lời cậu.
Ngay khi cậu nghĩ người nọ tức giận rồi lại thấy một bàn tay đưa ra trước mắt cậu, ma xui quỷ khiến Tô Sầm đặt tay mình lên đó, được người kia nhẹ nhàng kéo cậu ngồi vào lòng.
“Chỉ vậy thôi?” Lý Thích nhéo cằm cậu, hỏi.
Tô Sầm không dám nhìn thẳng, cặp mắt sâu thăm thẳm ấy quá dễ nhìn thấu cậu, cậu cụp mắt đáp: “Chỉ vậy thôi.”
Lý Thích siết cằm bắt Tô Sầm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Em sợ chúng ta giẫm vào vết xe đổ của Mặc Cức và Mạc Hòa.”
Lời ấy không xen lẫn chút nghi ngờ nào, là một câu kết luận chắc như đinh đóng cột.
Tô Sầm thầm thở dài, chút tâm tư nho nhỏ của cậu chẳng bao giờ giấu được người này.
Từ ngày về từ ngoại ô, đúng là cậu vẫn luôn thấp thỏm, không chỉ vì Tiêu Viêm mà còn vì những sóng gió xa xôi cậu không nhìn thấy nữa.
Đọc ????????????????ệ???? ha????, ???????????????? cập ????ga???? ⩵ T????ùm T????????????ệ????.???????? ⩵
Khi Mạc Hòa kế thừa Hãn vị vẫn còn nhỏ, Mặc Cức nắm quyền, đến khi thành niên người kia lại coi Mặc Cức như cái gai trong mắt, Lý Thích cũng là lợi dụng điều ấy khiến Đột Quyết nội đấu, hóa giải tai họa kia.
Nhưng điều này cũng làm cậu sợ hãi.
Quá giống, Mạc Hòa và Mặc Cức khi xưa quá giống Thiên tử và Lý Thích lúc này.
Nửa năm vào triều đã giúp cậu nhìn ra được, tuy Lý Thích cao ngạo, bá đạo, nhưng mỗi việc hắn làm đều lợi dân lợi nước, một mình hắn chống đỡ cả thiên hạ Đại Chu.
Biết bao nhiêu kẻ nhân lúc Thiên