Sơ Hạ nhìn Bạch Trần nghiêm túc kể lại, từ đầu đến cuối khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, đoạn ký ức đó, ngọt ngào mà lại thống khổ, bởi vì kết cục dẫn tới ly biệt.
Bạch Trần nói xong, cặp hàn mâu nhìn chằm chằm Sơ Hạ, sóng mắt lưu chuyển, nơi nào còn chứa vẻ lạnh lùng trong trẻo ngày thường, hôm nay nàng chỉ muốn đem người trước mắt này khắc vào xương tủy, vĩnh viễn cũng không quên.
"Ngươi thật sự, một chút cũng không nhớ sao?"
Sơ Hạ thấy Bạch Trần nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng, di chuyển tầm nhìn, thở dài, cô không biết thời điểm đó "Sơ Hạ" Rốt cuộc là mang tâm tình gì với Bạch Trần, bất quá bây giờ lòng của cô đã bị một người chiếm cứ, lại không thể có thêm chỗ nữa, cô giờ mới phát hiện, nguyên lai trái tim mình lại nhỏ như vậy, nhỏ đến mức chỉ chứa được duy nhất một người.
"Thật xin lỗi... Bạch Trần... Ta..."
Còn chưa nói hết, Bạch Trần liền cắt đứt lời cô, miệng cười khổ, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu như nước nhìn Sơ Hạ.
"Không cần thật xin lỗi... có trách thì trách... trời cao đã khiến chúng ta bỏ lỡ nhau."
Dừng một chút, Bạch Trần tiếp tục mở miệng.
"Nhưng mà Sơ Hạ..."
Sơ Hạ nhìn cặp mỹ mâu của Bạch Trần, chờ đợi nàng nói tiếp, lại thấy Bạch Trần nhắm mắt, không để cho Sơ Hạ từ đó nhìn ra bất kỳ ưu tư gì.
"Ta đã nói qua, chỉ cần ngươi cần ta, ta nhất định ở cạnh ngươi."
Sơ Hạ không không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô không thể làm gì cho Bạch Trần, cũng không muốn ỷ vào việc nàng thích mình mà lấy gì đó từ trên người nàng, cho nên cô quyết định nói sang chuyện khác.
"Bạch Trần, quế hoa cao nơi này ăn thật ngon, ngươi ăn thử một cái đi." Nói xong, đưa tay ra, cầm một khối quế hoa cao, đưa tới trước mặt Bạch Trần.
Bạch Trần cũng không phải không biết ý của người nọ, tự nhiên hiểu được Sơ Hạ đang muốn nói sang chuyện khác, miệng chỉ cười cười, nói câu cám ơn, tiếp lấy quế hoa cao trong tay Sơ Hạ.
Hai người trò chuyện mấy câu, Sơ Hạ liền tìm một cái cớ trở về khách sạn, cô không biết Bạch Trần có không tiếp tục đi theo mình nữa không, nhưng hôm nay cô đã biết Bạch Trần thật sự rất yêu "Sơ Hạ", nếu không nàng sẽ không xóa đi sương tuyết trong mắt, nụ cười vừa ngọt ngào vừa cam chịu.
Trở lại khách sạn, đã là hoàng hôn, Sở Sương Thiển cùng Thiên Sắc đều ở trong một phòng, khi cô chỉ vừa bước tới cửa phòng, thậm chí đã cảm nhận được áp suất thấp từ trên người Sở Sương Thiển truyền tới.
Không biết tại sao khi nhìn gương mặt lạnh lùng của Sở Sương Thiển, sau lưng Sơ Hạ toát ra mồ hôi mẹ mồ hôi con.
"Công... Công chúa, thuộc hạ đã trở lại."
Nào ngờ Sở Sương Thiển chỉ ừ một tiếng liền không nói nữa, tiếp theo nhìn sách trên tay, ánh mắt chuyên chú, Sơ Hạ không dám quấy rầy.
"Các ngươi về trước đi, Bổn cung mệt mỏi."
Sơ Hạ mới tới không lâu, Sở Sương Thiển còn hạ lệnh trục khách, đây là thế nào.
Dù trong lòng rất buồn bực, nhưng có lẽ Thiên Sắc đã hồi báo tình huống hôm nay rồi, chắc không có chuyện gì để cô bẩm báo lại nữa đâu ha.
"Vậy thuộc hạ cáo lui trước."
Lúc Thiên Sắc và Sơ Hạ đang trên đường trở về phòng của mình, Mặc Tâm còn chưa có trở lại, thấy biểu tình không đổi của Thiên Sắc, Sơ Hạ đột nhiên muốn hỏi mới vừa rồi Sở Sương Thiển bị gì vậy, sao cô luôn có cảm giác hình như vừa rồi Sở Sương Thiển rất tức giận.
"Ách, Thiên Sắc."
Sơ Hạ thấy Thiên Sắc đang thu thập lại giường đệm, liền muốn hỏi nàng vấn đề còn bức rức trong lòng.
"Chuyện gì?"
Thiên Sắc cũng không quay đầu lại nhìn Sơ Hạ, tiếp tục dọn dẹp giường, sau đó chỉnh lại mép giường, nhìn Sơ Hạ mặt đầy buồn bực.
"Hồi nãy Công chúa bị gì à, hình như có vẻ tức giận lắm?"
Sau khi xuất cung Sơ hạ có dịp sống chung với Thiên Sắc, phát hiện Thiên Sắc cũng không có đáng sợ như gương mặt tê liệt của nàng, thậm chí có thời điểm cũng thật ấm áp, cho nên nếu có chuyện Sơ Hạ cũng không sợ hỏi nàng.
Nhưng khi nghe được lời này, biểu tình lạnh như băng kia lại nổi lên biến hóa, mày liễu xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu lại, mặc dù thay đổi không lớn, nhưng đối với mặt tê liệt mà nói, biến hóa này quả thực quá rõ ràng.
"Ta cũng không biết, sau khi ta báo cáo tình huống hôm nay xong, tiện thể khai báo địa điểm ngươi đang ở."
Nói tới chỗ này, Thiên Sắc dừng một chút, nàng cũng thực không hiểu Sở Sương Thiển vì sao lại như vậy, đi theo Sở Sương Thiển nhiều năm, tự nhiên cũng nhận thấy được Sở Sương Thiển đang tức giận.
"Chẳng lẽ ta đã làm sai điều gì chuyện?"
Sơ Hạ suy nghĩ một chút, chẳng lẽ trong nhiệm vụ xuất hiện sơ suất hay là Trưởng công chúa không thích kế hoạch kế tiếp của mình.
Nhưng nếu Trưởng công chúa không thích, nàng nhất định sẽ chỉ điểm cho mình, vậy rốt cuộc Trưởng công chúa tức giận vì điều gì...
"Ta cũng không rõ lắm."
Thiên Sắc lắc đầu, Sở Sương Thiển tự có ý tưởng và cái nhìn riêng, nàng cũng không thích tùy ý phỏng đoán, nàng cũng không cần lo lắng, bởi vì nếu trong nhiệm vụ xảy ra điều gì không may, Sở Sương Thiển nhất định sẽ chỉ điểm.
Sơ Hạ thở dài, thôi kệ, Trưởng công chúa chắc đang suy nghĩ chuyện của bản thân, mình chớ suy nghĩ quá nhiều, mau đi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho hành động ngày mai, tuyệt đối không thể xuất hiện điều không may.
Không lâu sau, Mặc Tâm liền trở lại, hôm nay nàng lại đùa bỡn Đường Thư Niên một phen, dù sao mục đích chính của nàng là khiến cho Đường Thư Niên rối loạn trận cước, cũng không phải muốn vạch trần chỗ sai của Đường Thư Niên trong chuyện giúp nạn thiên tai này.
Đêm đã khuya, mọi người đều ngủ, Sở Sương Thiển nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nhìn đường phố yên lặng lại có chút hoang vu...
Dưới ánh trăng, gương mặt Sở Sương Thiển được phản chiếu vô cùng nhu hòa, nhưng một tầng băng sương trong mắt từ đầu đến cuối không biến mất.
Đi gặp.... Bạch Trần sao?
- ----------------------------------- đường phân cách hoa lệ -----------------------------------
Ngày hôm sau, Sơ Hạ cùng Thiên Sắc đi gặp Đường Thư Niên, có lẽ là do hôm qua bị Mặc Tâm hành hạ đến mức đầu óc quay cuồng, hôm nay trông Đường Thư Niên có mấy phần tiều tụy.
Đúng như dự đoán của Sơ Hạ, Đường Thư Niên không có cự tuyệt yêu cầu của cô, hơn nữa còn mang cô vào trong tòa đại trạch.
"Lăng đại nhân chờ một chút."
Đường Thư Niên nói xong, liền rời đi, đoán chừng là đi lấy sổ sách, còn Sơ
Hạ ở bên tai Thiên Sắc lẩm bẩm gì đó, Thiên Sắc thì không ngừng gật đầu.
Rất nhanh, Đường Thư Niên liền cầm một quyển sách dày đi tới, sau đó hai tay dâng lên cho Sơ Hạ.
"Lăng đại nhân, đây chính là sổ sách ghi chép mới nhất."
Sơ Hạ gật đầu, mở ra trang thứ nhất, liền nhìn thấy rất nhiều danh tự không biết, nhưng cái này cũng không làm Sơ Hạ kinh ngạc bằng số lượng muối lậu thu vào.
Số lượng quá lớn, hơn nữa quyển sách này chỉ là giả, nếu là thật, có khi còn nhiều hơn! Sơ Hạ làm ra vẻ trấn định, làm bộ nhìn sổ sách, vừa uống trà, sau đó nàng ho nhẹ một tiếng, đẩy đẩy Thiên Sắc bên cạnh.
"Đại nhân..."
Thiên Sắc chật vật mở miệng, một tay che bụng, Sơ Hạ ngẩng đầu nàng, cơ hồ ngũ quan của nàng cũng vặn vẹo chung một chỗ, Sơ Hạ trong lòng cả kinh, đây không phải là rất biết diễn trò sao! Quả nhiên người bên cạnh Trưởng công chúa đều là yêu nghiệt!
"Chuyện gì? Khó chịu chỗ nào à?"
Sơ Hạ ngước mắt nhìn Thiên Sắc, Thiên Sắc gật đầu sau đó chậm rãi nhìn miệng.
"Bụng thuộc hạ tự nhiên giở chứng..."
Sơ Hạ nhíu mày, sau đó nói với Đường Thư Niên "Dám hỏi Đường đại nhân, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Đường Thư Niên nhanh chóng gọi gia đinh vào.
"Ta sai ngươi dẫn đường, mang vị đại nhân này đi nhà vệ sinh!"
Gia đinh kia gật đầu, sau đó Thiên Sắc liền đi theo hắn
Còn Sơ Hạ vừa nhìn sổ sách, vừa trò chuyện với Đường Thư Niên, qua một lúc, ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào, gia tướng cùng tinh binh canh giữ ở đại trạch Đường Thư Niên tựa hồ cũng có động tĩnh.
"Chuyện gì?!"
Đột nhiên Đường Thư Niên mặt đầy khẩn trương, lập tức đứng lên ra ngoài cửa hỏi.
"Đại nhân! Có thích khách lẻn vào!"
Lúc này, ngoài cửa có một người hô to, sắc mặt Đường Thư Niên cả kinh, Sơ Hạ lập tức đứng lên.
"Thích khách?! Thị vệ của ta đâu!"
Sơ Hạ ném sổ sách qua một bên, Đường Thư Niên nói một câu xin lỗi không tiếp chuyện được liền đi ra ngoài, Sơ Hạ lập tức đi theo.
Quả nhiên ở cạnh nhà vệ sinh nhìn thấy mấy tên gia đinh té xỉu, nhìn sơ là biết không thể nhanh chóng tỉnh dậy rồi, còn có Thiên Sắc đang bị chảy máu ở tay.
"Không có sao chứ?!"
Sơ Hạ chạy tới, đứng ở bên cạnh Thiên Sắc, mặt đầy lo âu, nhẹ nhàng mở miệng.
"Không cần ra tay ác như vậy, còn làm bản thân bị thương nữa..."
Thiên Sắc không nói gì, chỉ cười khẽ.
"Ta đi theo gia đinh tới nhà vệ sinh, liền thấy mấy tên hắc y nhân leo tường vào, đả thương gia đinh liền tản ra, sợ rằng còn ở trong phòng này, bọn họ thân pháp cực nhanh, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của bọn họ."
Thiên Sắc nói chuyện khí tức không yên, xem ra bị thương không nhẹ, Đường Thư Niên mặt đầy tức giận, sau đó dường như nhớ ra điều gì lại lên tiếng xin lỗi không tiếp chuyện được với Sơ Hạ liền vội vàng đi mất.
Tất cả gia tướng đều đang lục soát ở đây, thừa dịp không có cản trở, Sơ Hạ đỡ Thiên Sắc dậy, dùng ánh mắt ra hiệu, sau đó hai người bước nhanh đuổi theo Đường Thư Niên, nhưng cũng không dám đi quá gần, sợ hắn phát hiện.
Đường Thư Niên bước nhanh đến hậu viện, đến một căn phòng, hắn trước khi tiến vào còn nhìn chung quanh, vô cùng cẩn thận.
"Sổ sách nhất định đang ở bên trong."
Đường Thư Niên đẩy cửa đi vào, Thiên Sắc và Sơ Hạ liền tránh ở ngoài cửa quan sát nhất cử nhất động của Đường Thư Niên.
Đường Thư Niên xoay một cái bình sứ, trên vách tường mở ra một khoảng trống, bên trong để mấy quyển sách thật dày.
Sơ Hạ cười nhạt, sổ sách quả nhiên là ở chỗ này.
Đường Thư Niên nhìn thấy sổ sách, thở phào nhẹ nhõm, lúc này Sơ Hạ nháy mắt với Thiên Sắc Thiên Sắc lấy thân pháp cực nhanh lách vào, thời điểm Đường Thư Niên còn chưa kịp phản ứng vung tay lên một chưởng đem hắn đánh ngất xỉu.
Sơ Hạ búng tay, thành công!
Sơ Hạ tiến vào phòng, cầm sổ sách lên nhét vào trong ngực Thiên Sắc.
"Ngươi mang sổ sách về cho Trưởng công chúa trước đi!"
"Ngươi không đi sao?"
"Ta không thể đi, chúng ta đều đi thì Đường Thư Niên thì sẽ hoài nghi chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ không thóat khỏi Vô Khuyết thành!"
Thiên Sắc cúi đầu suy nghĩ, chịu đựng lắng trong lòng.
"Vậy ngươi nhớ kỹ hết thảy phải cẩn thận!"
Nói xong, Thiên Sắc liền rời đi, Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, làm cái mặt quỷ với Đường Thư Niên còn bất tỉnh nhân sự, lúc định rời đi, nào ngờ dưới chân mềm nhũn, cúi đầu nhìn, mảnh đất mình đạp trúng bị xụp xuống!
Cơ quan!!
Quả nhiên, hai bên vách tường trong nháy mắt bắn ra mấy mủi tên, Sơ Hạ nhanh chóng ngồi xổm xuống, mủi tên xượt qua, trong lòng còn đang vui mừng vì đã thoát khỏi tay Diêm vương gia thì sau lưng truyền tới một tiếng kêu, Sơ Hạ còn chưa kịp phản ứng liền bị một cục đá hình đầu người đánh trúng sau lưng!
Ngực Sơ Hạ đau nhức, như muốn rách ra vậy, cổ họng ngọt ngọt, cuối cùng ói ra máu...