Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

101: ​


trước sau


- "Đệ đệ? Trẫm sẽ không có người đệ đệ mà đem trẫm trở thành một con cẩu như vậy, càng không có người mẫu thân tâm địa rắn rết như ngươi."
Chiêu Đức Đế nghe vậy, cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ vặn vẹo.
- "Trẫm thiếu các ngươi cái gì? Trẫm cái gì cũng không nợ các ngươi! Lúc trước, thời điểm trẫm cứu hảo nhi tử kia của ngươi một mạng, hảo nhi tử kia của ngươi là nói như thế nào? Hắn nói là hắn thiếu trẫm một mạng, ngày sau, sẽ đem trẫm coi là thân huynh đệ.

Nhưng thực tế thì sao? Còn không phải là đem trẫm trở thành một con cẩu theo chân hắn hay sao? Sợ là hắn cảm thấy, hắn có thể cho phép trẫm vây quanh hắn, nguyện trung thành với hắn đã là điều ban ân lớn nhất đối với trẫm đi?"
- "Nếu hắn thiếu trẫm một cái mạng, vì sao trẫm phải vì hắn mà tận trung, mà không phải hắn vì trẫm tận trung đâu?"
Chiêu Đức Đế híp ánh mắt lộ ra một tia sát khí.
Thái hậu thấy Chiêu Đức Đế chưa từng có chút nào sám hối, chỉ vào Chiêu Đức Đế, tay phát run:
- "Ngươi, ngươi thế nhưng là kẻ táng tận lương tâm.

Bác nhi là con vợ cả, tự nhiên so với ngươi - loại hạ tiện này lại càng có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế hơn.

Nếu là không phải hắn cưu mang ngươi, giúp đỡ ngươi thì kẻ tiện tỳ như ngươi làm sao có thể có được như ngày hôm nay? Lúc đó, ngươi không bị những người huynh đệ khác lòng lang dạ sói hãm hại là đã may mắn lắm rồi.

Bác nhi trợ giúp ngươi rất nhiều, ngươi không những không báo ân, ngược lại vẫn cho là hắn đối với ngươi chưa đủ tốt, lại mang lòng đi hãm hại hắn.."
Thái hậu hai mắt đỏ đậm, trong mắt tràn đầy nỗi thống khổ:
- "Ai gia lúc trước chẳng sợ có phải liều cái mạng này mà bị Bác nhi oán trách cũng không nên để ngươi tiếp cận hắn!"
- "Tùy ngươi nói như thế nào thì nói đi, dù sao thì trẫm cũng không nợ mẫu tử các ngươi cái gì.

Lúc trước trẫm nếu như đã cứu mạng của hắn, sau đó, trẫm muốn để hắn đem mạng của mình cho trẫm thì lại có cái gì không đúng? Ngược lại là mẫu tử các ngươi..

còn thiếu trẫm một cái mạng nữa."
Chiêu Đức Đế vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn Thái hậu:
- "Mẫu hậu sẽ không quên, mẫu phi của trẫm - Hân quý nhân là chết như thế nào đi?"
- "Lúc trước, mẫu phi trẫm xuất thân thấp hèn, lại sinh hạ được hoàng tử.

Khi nguyên hậu còn sống, quy củ nghiêm ngặt, không có người nào dám xuống tay với mẫu phi trẫm.

Cố tình khi nguyên hậu bệnh chết, mẫu hậu lúc sau được sách phong lên làm hoàng hậu, ở trong cung, những phi tử đó ghen ghét mẫu phi ta, lá gan liền lớn lên.."

Chiêu Đức Đế nhắm mắt lại:
- "Mẫu phi trẫm lúc đó bị người khác khi nhục đến chết.

Cuối cùng, sau khi trình báo lên trước mặt mẫu hậu, mẫu hậu lại đương chết bệnh tới xử lý, liền phái cá nhân đi xem một cái, đều ngại đen đủi.

Mẫu hậu làm trẫm có thể nào không oán, có thể nào không hận được đây?"
- "Từ thời điểm đó, trẫm liền thề, trẫm nhất định phải ngồi trên ngôi vị hoàng đế để khiến cho những kẻ đã từng lăng nhục, đày đọa trẫm đều phải phủ phục ở dưới chân trẫm! Nếu ở trong mắt mẫu hậu kẻ yếu không có quyền lực để sinh tồn, như vậy, đương nhiên Bát hoàng đệ cùng mẫu hậu thời điểm cũng trở thành kẻ yếu, trẫm liền có thể tùy thời mà lấy đi mạng của các ngươi thì có cái gì là không đúng?"
Thái hậu ngơ ngẩn mà nhìn Chiêu Đức Đế, nhất thời thế nhưng không nói nên lời.
Khi đó, người ra tay với Hân quý nhân chính là một phi tử mà tiên đế sủng ái.

Thái hậu vừa mới được sắc lập lên Hoàng hậu, hậu vị chưa đứng vững gót chân, cho dù có biết cái chết của Hân quý nhân có nhiều nghi vấn nhưng cũng không đáng vì một Hân quý nhân mà khiến cho chính mình có một cái địch nhân.

Ở trong cung này vốn là không có công bằng cùng đúng sai tuyệt đối, ai có thể cười, ai có thể sống sót đến cuối cùng thì chỉ có thể xem bản lĩnh của mình mà thôi.
Thái hậu không nghĩ tới vì lý do này mà Chiêu Đức Đế lại có thể ghi hận nàng đến như vậy.

Nàng càng không nghĩ tới nguyên lai khi đó Chiêu Đức Đế còn nhỏ tuổi thế nhưng sẽ yên lặng mà đem hết thảy ân oán ghi tạc tận đáy lòng.

Tâm cơ này..

nên là có bao nhiêu thâm trầm a.
- "Hân quý nhân chết không phải do ai gia làm, ai gia nhiều lắm cũng chỉ xem như là thờ ơ, lạnh nhạt.

Nhi tử ai gia chết, ngươi lại là kẻ đầu sỏ gây tội.

Ngươi muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, nhưng không dám đường đường chính chính cùng ai gia cùng nhi tử tranh chấp, ngược lại là lợi dụng hắn đối với ngươi luôn tín nhiệm mà ám hại hắn.

Vô luận là như thế nào, ai gia đều không thể để cho ngươi được tồn tại!"
Thái hậu cầm một vật phẩm trang sức đến gần, trang sức này Chiêu Đức Đế cũng không xa lạ gì:
- "Hôm nay ai gia liền phải đưa tiễn ngươi lên đường!"
- "Nguyên lai là bút tích của mẫu hậu.


Những năm gần đây, mẫu hậu sợ là đã sớm bắt đầu bài bố để chờ thời cơ mà mưu hại trẫm đi? Mẫu hậu nhưng lại có thể giấu giếm đủ tốt a, chỉ sợ là vì tôn tử kia của ngươi đi, nên mới không thể không chịu đựng kẻ thù dưới mí mắt của ngươi là trẫm đây.

Ta cũng thực sự là bội phục ngươi, cư nhiên lại có thể nhẫn nhịn lâu như vậy."
Chiêu Đức Đế nói mỗi một câu đều giống một cây kim đâm vào trong lòng

Thái hậu.
Thái hậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng là không thể nhịn xuống được nữa, một cái tát giáng xuống một bên trên mặt:
- "Câm miệng! Ngươi cho rằng ai gia vì sao phải nhẫn nhịn ngươi lâu như vậy? Hừ, ngươi không phải cả đời luôn tham luyến quyền lực hay sao? Ai gia chính là muốn xem bộ dáng của ngươi từ chỗ tối cao ngã xuống đáy vực.

Ngươi tính kế ngần ấy năm, trước mắt còn không phải giống như một cái phế vật nằm ở chỗ này hay sao, ai gia muốn đối xử với ngươi như thế nào, ngươi đều có thể ngăn cản được hay sao?"
Trong lúc Thái hậu mở miệng nói chuyện, Chiêu Đức Đế khẽ đảo mắt sang phía Lương công công ở bên người.

Lương công công đang muốn hướng ra phía bên ngoài truyền tin tức, lại bị người của Thái hậu mang đến không chút lưu tình nào mà kéo hắn trở về.
- "Hoàng đế, ngươi cũng không cần phải uổng phí tâm tư kéo dài thời gian làm gì.

Hôm nay, ngươi nhất định phải chết ở trong tay ai gia.

Bất quá, ai gia đột nhiên cảm thấy chỉ làm ngươi chết đi như vậy có quá tiện nghi cho ngươi hay không?"
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, quay sang nói với bọn hạ nhân:
- "Đem hắn kéo xuống dưới cho ai gia!"
- "Tuân mệnh."
Trương ma ma vỗ vỗ tay, liền có hai gã thái giám thân thể khoẻ mạnh đi ra phía trước, một tả một hữu mà khiêng Chiêu Đức Đế lên.
Chiêu Đức Đế tuy răng đã ra sức kháng cự, nhưng hắn hiện giờ chỉ là miệng cọp nhưng gan thỏ, về điểm này cho dù có ra sức giãy giụa cũng không thành, cuối cùng vẫn là bị hung hăng mà ném ở trước mặt Thái hậu.

Trên đùi truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, Chiêu Đức Đế tận lực mà nâng toàn thân để ra sức chống đỡ mới không đến nỗi phải quỳ rạp trên mặt đất.
Từ khi đăng cơ lên ngôi Hoàng đế cho tới nay, hắn đã thật lâu rồi không có bị chật vật qua như vậy.
Thái hậu nhìn bộ dáng Chiêu Đức Đế chật vật, nghèo túng này, liền cảm thấy được hả giận.

Chính là..


vẫn còn không đủ đâu.
Nàng lấy từ trong tay áo móc ra bài vị của nhi tử chính mình, đặt ở phía trước cách chỗ Chiêu Đức Đế ba trượng, sau đó liền đi đến bên người Chiêu Đức Đế, một chân đạp lên trên đầu Chiêu Đức Đế.

Chiêu Đức Đế căn bản vô lực phản kháng, bị Thái hậu cứ như vậy mà giẫm đạp, cả người đều ghé ở trên mặt đất, như là đang dập đầu với khối bài vị kia.
Thái hậu nhìn Hoàn đế cao cao tại thượng cúi đầu dưới chân mình, rốt cuộc cất tiếng cười to:
- "Ngươi cũng có ngày hôm nay a! Nhi tử của tiện nhân sinh ra chính là tiện nhân nên ở dưới bùn mà lăn lộn.

Những năm gần đây ngươi đã trộm đi tất cả vinh hoa phú quý, hiện giờ lại một lần nữa quay về kiếp ti - tiện đi!"
- "Trẫm..

Đã sớm dự đoán được..

Ngươi..

Sẽ không..

Thành thật..

Như vậy.."
Cho dù có đang ở dưới tình huống chật vật như thế nào đi chăng nữa, Chiêu Đức Đế cũng muốn vì chính bản thân mình mà hòa nhau một ván:
- "Trẫm..

Đã..

Lưu lại..

Di, di chỉ..

Nếu là trẫm..

Gặp phải bất trắc..

Nhất định chính là ngươi..


Đối với trẫm..

Xuống tay.."
Chiêu Đức Đế trong mắt toát ra một tia điên cuồng:
- "Trẫm..

Muốn ngươi..

Cùng..

với nhi tử của Hoàng đệ..

đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ..

Vì trẫm..

Chôn cùng.."
Thái hậu đồng tử bỗng nhiên co rút lại, một lát sau mới khôi phục lại trạng thái:
- "Ngươi chết chính là do Thái tử làm.

Thái tử chờ không kịp cho nên muốn sớm ngày giết cha soán vị, lúc này mới đối với ngươi xuống tay, cùng ai gia và tiểu ngũ lại có quan hệ gì?"
- "Hoàng đế, ngươi liền an tâm mà lên đường đi.

Ngày sau, tiểu ngũ chắc chắn sẽ ổn định mà nắm quyền lực ở trong tay.

Ngôi vị chí cao vô thượng vinh quang này chung quy vẫn là đem trở về cho dòng chính chúng ta."
Nói đoạn, Thái hậu lấy ở dưới hạ thân một cây đao, ở trên người Chiêu Đức Đế mà hung hăng vẽ ra một đạo miệng máu.

Sau đó, ở trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, đem độc kiến huyết phong hầu kia đổ vào trong miệng hắn.
Hết thảy đều đã kết thúc, nhiều năm ân oán này chung quy đã đem theo người này biến mất mà tan thành mây khói..
- "Hoàng tổ mẫu, ngài đây là đang làm cái gì?"
Vào lúc này, phía ngoài cửa liền truyền đến một đạo thanh âm nghiêm khắc, Thái hậu liền ngẩng đầu, đúng lúc cùng Thái tử bốn mắt chạm vào nhau..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện