Thái phu nhân cùng Phó phu nhân bất đồng, ở nhà đã là như vậy, liền không thể chấp nhận được tiểu bối phía dưới ngỗ nghịch với nàng.
Lan Chi thấy Thái phu nhân sau khi ra khỏi cung, thần sắc xanh mét, không khỏi lo lắng nói:
- "Thái phu nhân sợ là không dễ dàng mà cam chịu như vậy, nương nương phải cẩn thận a."
Nương nương nhà mình như thế nào mà mệnh lại khổ như vậy a, người nhà mẹ đẻ người không khoan dung với nàng, mà chèn ép khiến nàng ngột ngạt.
- "Tùy nàng đi thôi, tổ mẫu này của bổn cung cái giỏi nhất chính là luồn cúi.
Con đường này của bổn cung đi không thông, nàng chắc chắn có thể tìm được người khác thay thế."
Phó hoàng hậu khuôn mặt bình tĩnh, không buồn không vui nói:
- "Dù sao cũng là sẽ tính toán lại đưa cháu gái của con cái vợ lẽ tiến cung thôi.
Bất quá, nàng cho dù có muốn đưa tới thì cùng cần Hoàng Thượng nguyện ý thu mới được."
Nhưng Vĩnh Gia Đế lại không phải là một kẻ ngốc, lúc trước nghênh đón Phó thị vào Đông cung cũng là vạn bất đắc dĩ.
Hiện giờ nắm quyền lại như thế nào lại có thể đi nghênh đón một người bụng dạ khó lường nữ nhi Phó thị tiến cung nữa, muốn mở rộng lực ảnh hưởng của Phó thị tại hậu cung?
Nếu là Thái phu nhân muốn để Phó hoàng hậu đi theo con đường này..
Ngượng ngùng, Phó hoàng hậu là tuyệt đối sẽ không phối hợp.
Còn nếu như Phó hoàng hậu nguyện ý phối hợp hành động cùng Thái phu nhân, Thái phu nhân căn bản là không cần phải bỏ gần tìm xa mà tìm một cái nữ nhi khác của Phó gia vào cung.
Trong Khôn trạch cung, Vĩnh Gia Đế đang luyện chữ.
Hắn một tay tự đại khí hào hùng, nét chữ cứng cáp, rất có khí phách.
Vô luận là kẻ nào tới xem cũng sẽ chỉ cảm thán một tiếng "Hảo tự".
Duy độc chỉ có tiểu thái giám đi theo ở bên người Vĩnh Gia Đế nhìn ra được Vĩnh Gia Đế khi thu bút, đầu bút lông có chút do dự, rõ ràng là tâm đang loạn.
- "Hoàng Thượng, ngài còn muốn đi Phượng Nghi cung hay không?"
Nghĩ nghĩ một lát, nội thị thái giám cuối cùng là nhịn không được hỏi.
Mới vừa rồi, Vĩnh Gia Đế rõ ràng là muốn đi Phượng Nghi cung xem thử, nhưng vừa nghe nói Phó gia thái phu nhân cùng Phó phu nhân tiến cung, hắn liền lại đánh mất chủ ý kia, không hề đề cập tới việc đến Phượng Nghi cung nữa, chỉ kêu người chuẩn bị mực bút, nói muốn luyện chữ.
Dựa theo ý tưởng này của nội thị thái giám, tâm của Hoàng thượng đều không ở nơi này, còn có thể luyện được chữ viết gì nữa.
Qua đó nhìn xem thì có sao đâu? Phó hoàng hậu tuy rằng đối với Hoàng Thượng không thân cận cho lắm, nhưng cũng chưa chắc là có bao nhiêu thân cận với người nhà nàng a.
Bất quá, có một số lời nói, hắn cũng chỉ có thể để ở tận đáy lòng mà suy ngẫm, lại là không thể nói thẳng với Vĩnh Gia Đế.
Vĩnh Gia Đế trầm mặc một lát, hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm chữ viết chính mình mà nói:
- "Không đi."
Lúc trước còn chưa đại hôn, hắn cũng từng chờ đợi có thể tìm được một người thê tử có cử án tề mi, cầm sắt hòa minh.
Bất quá sau đó, sự thật chứng minh, kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều a.
Nghĩ đến hôn nhân trong hoàng thất tuy bên ngoài nhìn thập phấn môn đăng hộ đối, nhưng bên trong nội bộ luôn có đủ loại chỗ không vừa ý.
* * *
Bởi vì Phó hoàng hậu mang thai, nên khi quốc tang tiên đế chỉ cần đến khóc tang để nàng lộ mặt ra là được, không cần nàng phải ở lâu, lo sợ thai nhi trong bụng nàng không ổn.
Khóc tang cực kỳ hao tâm tốn sức, Bảo Lạc vốn là thân mình gầy yếu, quỳ đã rất lâu đến mức đầu gối liền giống như bị kim đâm đau.
Khóc một thời gian dài, giọng nói cũng khàn khàn, cả người thoạt nhìn rất tiều tụy, thời điểm đứng dậy, thân mình nàng thậm chí còn lắc lư một chút, suýt nữa là bị té ngã.
- "Cẩn thận."
Một đôi tay gầy nhưng rắn chắc, hữu lực đem Bảo Lạc vững vàng đỡ lấy, Bảo Lạc nghiêng đầu, liền thấy được khuôn mặt của Lam Thừa Vũ.
Có lẽ là do tập võ nên thể lực của Lam Thừa Vũ so với Bảo Lạc là tốt hơn rất nhiều.
Tuy nói là hốc mắt có chút phiếm hồng, nhưng cả người tinh thần vẫn là không tồi.
Bởi vì đang ở trong linh đường cúng bái tiên đế, Lam Thừa Vũ chỉ là đỡ Bảo Lạc một chút, đợi đến khi Bảo Lạc đứng vững vàng, liền buông lỏng tay ra.
Mấy ngày không thấy Bảo Lạc, trong lòng hắn kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói cùng Bảo Lạc, nhưng trước mắt, thời gian không đúng, địa điểm cũng không tốt, hắn cũng chỉ đành yên lặng mà đem những lời nói quan tâm đó chôn ở trong lòng.
- "..
Công chúa, nén bi thương."
Lam Thừa Vũ đưa cho Bảo Lạc một cái khăn lụa đã chuẩn bị thật tốt.
Khăn lụa này vẫn chưa điểm huân hương, nhưng thật sự sạch sẽ, có một cổ hương vị thanh tân thoải mái.
Bảo Lạc yên lặng tiếp nhận, đem đầu vùi ở bên trong, nhẹ nhàng mà lên tiếng "Ân."
Ở trong linh đường một hồi, Bảo Lạc khóc thật sự thương tâm.
Người khác đều nói là Trường thọ trưởng công chúa cùng tiên đế cha con tình thâm, cầm lòng không đậu.
Chỉ có Bảo Lạc chính mình minh bạch, đối với cái chết của Chiêu Đức Đế, nàng tuy có thương tâm, nhưng cũng không coi trọng.
Nàng chân chính vì tiên đế mà khóc thút thít như vậy là ở đoạn thời điểm sinh tồn gian nan, vất vả ẩn nhẫn nhiều năm tháng, Chiêu Đức Đế vẫn luôn chiếu cố nàng.
Từ trước đó, rất nhiều thời điểm không thể phát tiết ra hết những chua xót cùng khổ sở, phảng phất đều phải nương nhờ vào lần khóc tang này mà cùng nhau khóc ra ngoài.
Rồi sau đó, nàng sẽ đem phần tình cảm này theo Chiêu Đức Đế cùng nhau mai táng.
Lam Thừa Vũ lo lắng mà nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng là không nhịn xuống nói:
- "Đó là..
Vì những người quan tâm tới người..
Vì Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương, ngài cũng nên chú ý bản thân mình thật tốt."
Cũng là vì ta.
Hắn yên lặng mà nuốt xuống một câu này.
Lam Thừa Vũ tuy rằng không có nói rõ, nhưng hắn tin tưởng Bảo Lạc nghe hiểu được ý tứ của hắn.
- "Yên tâm đi, hết thảy đều đã qua."
Đúng vậy, hết thảy đều đã qua rồi.
Bảo Lạc cảm thấy, so với chính mình, Lam Thừa Vũ mới là người càng cần được người khác an ủi.
Rốt cuộc, Chiêu Đức Đế đối đãi với mẫu tử ba người Bảo Lạc thật sự không thể nói có bao nhiêu tốt, nhưng hắn cho tới nay đối với Lam gia là thực lòng chiếu cố, đối với Lam Thừa Vũ thập phần coi trọng là không thể nghi ngờ.
Nói vậy, cảm tình giữa Lam Thừa Vũ cùng Chiêu Đức Đế so với nàng cùng Chiêu Đức Đế càng sâu đậm hơn một ít.
Trở lại Chiêu Dương điện, Bích Nghiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Lạc tái nhợt, suy yếu liền đau lòng vô cùng, một mặt sai người đem một bát canh linh chi bưng đi lên sớm đã chuẩn bị tốt từ trước, một mặt liền nói:
- "Công chúa, ngài thân mình không tốt, mọi người đều biết đến.
Hoàng Thượng cũng đã phân phó qua nếu là ngài chịu đựng không nổi, trước tiên liền có thể trở.
Ngài lại tội gì.."
Theo Bích Nghiêu thấy khi Chiêu Đức Đế vẫn còn sống trên đời liền khắt khe Thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế như vậy, cuối cùng lại muốn lấy huyết nhục của Bảo Lạc làm thuốc dẫn, căn bản là không đáng để Bảo Lạc phải đối đãi với hắn như vậy!
Bảo Lạc lắc lắc đầu:
- "Tiên đế tốt xấu gì cũng cùng bổn cung là cha con.
Tình cảm cha con này tuy rằng hữu hạn, nhưng hiện giờ quốc