Khi Vĩnh Gia Đế đến Phượng Nghi cung, khung cảnh cung điện ngày xưa nguy nga, hoa lệ bao nhiêu thì hiện tại lại nhếch nhác, xập xệ bấy nhiêu.
Bảng hiệu Phượng Nghi cung do Thái Tổ khai quốc viết rất đẹp, đáng tiếc, trải qua một trận chấn động như vậy lại bị huỷ hoại mất một nửa.
Hậu cung Vĩnh Gia Đế vốn là không có mấy người, từ sau khi Phó hoàng hậu dọn vào ở trong Phượng Nghi cung này, trong Phượng Nghi cũng liền chỉ có một vị chủ tử là Phó hoàng hậu.
Bởi vì trong Phượng Nghi cung này là nơi Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế và muội muội từng ở một đoạn thời gian, tư tâm Vĩnh Gia Đế cũng cảm thấy cơ thiếp thì không xứng được ở tại nơi này.
Bởi vậy, còn lại vài cơ thiếp đều bị Vĩnh Gia Đế tống cổ tới những địa phương vô cùng hẻo lánh trong cung.
Từ khi Vĩnh Gia Đế bước vào Phượng Nghi cung liền phát hiện trong cung này, các cung nhân là cắm đầu cắm cổ vội vàng chạy trốn, trong cung kia, chủ tử duy nhất lại là không thấy bóng dáng đâu.
- "Hoàng..
Hoàng Thượng?"
Một cung nữ chạy trốn trong số hoảng loạn, bỗng đụng phải Vĩnh Gia Đế, tức khắc trừng lớn mắt, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, giờ này khắc này, Vĩnh Gia Đế thế nhưng sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Cung nữ không rảnh đi tự hỏi Vĩnh Gia Đế vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này, dù sao không thể là vì Phó hoàng hậu đi?
Tuy nói Phó thị là Hoàng hậu cao quý, nhưng với sống chết trước mắt, mệnh của Hoàng hậu tự nhiên không so bì kịp vói mệnh Hoàng đế quý giá.
Cung nũ căn bản là không tin Vĩnh Gia Đế sẽ cố ý tới đây nghĩ cách cứu viện cho Phó hoàng hậu.
Có lẽ đây chỉ là trùng hợp đi qua thôi?
Tuy rằng còn chưa có hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cung nữ nhanh liền ý thức được cơ hội của nàng đã tới.
Bởi vì Vĩnh Gia Đế hiếm khi giá lâm tới Phượng Nghi cung, Phượng Nghi cung này nhìn như tôn quý, kỳ thật cùng lãnh cung cũng không có gì khác nhau, cung nhân đã sớm đối với địa phương làm việc này tâm sinh bất mãn.
Ai nguyện ý vẫn luôn đi theo một vị chủ tử không có tiền đồ chứ? Liền ngay cả Phó hoàng hậu kia bộ dáng trầm lặng, đừng nói là Vĩnh Gia Đế, ngay cả bọn nô tài phía dưới cũng đều cảm thấy đen đủi.
Đi theo một chủ tử như vậy có cái gì tốt chứ?
Cung nữ này trong tay vốn không có bao nhiêu tiền bạc, tất cả tiền bạc đó đều là tiền muốn hối lộ đại tổng quản giúp mình được điều ra khỏi Phượng Nghi cung nhưng cũng không có biện pháp.
Nhưng nếu là lần này nàng có thể cứu giá được thành công, Hoàng Thượng nói không chừng sẽ trực tiếp đem nàng điều đi Khôn trạch cung hầu hạ cũng nên.
Nghĩ đến điều này, cung nữ hai mắt đột nhiên sáng ngời, chỉ cảm thấy cơ hội này nàng là vô luận như thế nào cũng phải bắt cho bằng được.
- "Hoàng Thượng, hiện giờ địa chấn chưa xong, trong Phượng Nghi cung lại nhiều cung điện, lầu các, ngài lưu lại nơi này rất nguy hiểm.
Nô tỳ biết gần đây có một địa phương cực kỳ an toàn, thích hợp để tị nạn, không bằng từ nô tỳ dẫn đường cho Hoàng Thượng đi.
Hoàng Thượng chính là thân thể vạn kim, nô tỳ chi dù có phải liều cái mạng nhỏ này cũng sẽ hộ tống Hoàng Thượng chu toàn."
- "Nhìn không ra ngươi thật ra lại là một người có tấm lòng trung tâm hộ chủ."
Vĩnh Gia Đế thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, cung nữ liền cúi thấp đầu xuống không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nghe vậy, chỉ cho là chính mình nỗ lực biểu hiện hiệu quả, trong lòng là một trận vui vẻ.
Nếu là nàng có thể ngẩng đầu nhìn xem biểu tình của Vĩnh Gia Đế, liền sẽ phát hiện một khuôn mặt của Vĩnh Gia Đế âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
- "Đây là điều nô tỳ nên làm."
- "Nên làm? Ngươi nếu thật sự là người trung tâm hộ chủ, giờ phút này ngươi hẳn là nên bảo hộ ở bên người Hoàng hậu mà không phải một người gặp được nguy hiểm liền lo cho bản thân chính mình chạy ra bên ngoài một mình!"
Trong thanh âm của Vĩnh Gia Đế là không che giấu được bạo nộ:
- "Hoàng hậu ở nơi nào?"
Cung tì trong lòng đại loạn:
- "Hình như..
Hình như là còn ở bên trong tẩm điện..
Hôm nay Hoàng hậu nương nương thân mình có chút không thoải mái, liền chưa ra bên ngoài.."
Vĩnh Gia Đế nghe vậy, không nói hai lời, liền nhanh chân chạy tới tẩm điện của Phó hoàng hậu mà đến, cung tì theo bản năng mà kéo lại ống tay áo Vĩnh Gia Đế:
- "Hoàng Thượng không thể a, lúc này vào trong phòng ốc kia là nguy hiểm nhất, ngài sao có thể đđivaof chỗ nguy hiểm được chứ? Đó là..
Nếu là Hoàng hậu nương nương biết, người cũng sẽ không tán đồng quyết định của ngài a."
- "Lăn!"
Vĩnh Gia Đế dùng sức mà ném tên cung nữ này ra xa.
Hắn dùng sức quá mạnh, cung nữ thân mình lại nhỏ nhắn cứ thế mà bị hắn hung hăng ném ở trên mặt đất.
Không phải là hắn không nhìn ra tiểu tâm tư của cung nữ này, chỉ là trước mắt Vĩnh Gia Đế thật sự không có thời gian để đi bận tâm tới những chuyện đó.
Bảo Lạc tốt xấu gì thì cũng còn có Lam Thừa Vũ, Hứa thái hậu bên người cũng không thiếu những nô tài trung tâm hộ chủ.
Duy độc chỉ có Phó hoàng hậu nhìn như có địa vị, kỳ thật lại không như vậy, một khi gặp phải nguy hiểm, bên người thậm chí cũng không có mấy người đáng tin người.
Tưởng tượng đến hành động của những tên cung nhân này, Vĩnh Gia Đế liền táo bạo đến mức muốn giết người.
Đó là Hoàng hậu của hắn, trong bụng còn có cốt nhục của hắn! Phó hoàng hậu cho dù không được sủng ái nhưng cũng không nên bị hạ nhân xem nhẹ như vậy.
Một cái Phượng Nghi cung to như vậy, đến khi xảy ra chuyện thì một cái nô tài trung tâm hộ chủ lại càng thêm ít ỏi, không có mấy người, phóng mắt mà nhìn lại thì chỉ toàn là những kẻ chỉ lo cho chính mình chạy trốn, trong mắt Vĩnh Gia Đế dần dần nổi lên một tầng khói mù.
Sau khi giải quyết xong việc này, những cung nhân bỏ qua nguy hiểm cùng tính mạng của chủ tử mà bỏ trốn bực này cũng không cần thiết phải tiếp tục lưu tại Phượng Nghi cung hầu hạ nữa.
Các cung nhân dám bỏ mặc Phó hoàng hậu mà chạy trốn một mình, lại không dám đối với an nguy của vị vua một nước ngoảnh mặt làm ngơ.
Nếu là dám đối với vua của một nước thấy chết mà không cứu, chỉ sợ việc rơi đầu đều là nhẹ.
Bởi vậy, các cung nhân chạy trốn ra ngoài bảo vệ tính mạng của bản thân đều vây quanh ở bên cạnh Vĩnh Gia Đế, một mặt là hộ vệ an nguy của hắn, một mặt là khuyên hắn không cần phải tự mình dấn thân vào nguy hiểm như vậy, đáng tiếc là đều bị hắn làm lơ.
Bởi vì cung điện một bộ phận bị sụp đổ, nên lúc này đường đi cực kỳ khó khăn, tuy là có các cung nhân ở trong Phượng Nghi cung tương trợ, Vĩnh Gia Đế cũng phải phí một phen công phu mới đuổi tới trước tẩm điện của Phó hoàng hậu.
Mắt thấy tẩm điện này bị hư hao đến mức không chút nào nhìn ra bộ dáng vốn có, trong tâm Vĩnh Gia Đế một trận hãi hùng khiếp vía.
Cung điện nhanh chóng trở thành nửa cái phế tích, Hoàng hậu một người mang thai với cái bụng to, thật có thể kiên trì để đi ra ngoài được sao?
Vĩnh Gia Đế rốt cuộc không duy trì được biểu tình trấn định trên mặt được bao lâu, hắn cao giọng nói:
- "Hoàng hậu! Ngươi còn tỉnh? Nếu là tỉnh, liền