Bảo Lạc suy nghĩ một lát, nói:
- "Phế thái hậu năm đó duy trì ngôi vị hoàng đế cho phụ hoàng ngồi lên, vì sao nửa đường lại muốn lưu lại thủ hạ cũ của Nhiếp chính vương? Lại có, phế thái hậu biết được thân sinh nhi tử của nàng chết có bứt tích của phụ hoàng hiển nhiên không phải là ngày một ngày hai, như vậy, nàng là khi nào biết được?"
- "Ngươi là nói.."
Vĩnh Gia Đế cùng Bảo Lạc từ trước đến nay vẫn luôn có một cỗ ăn ý, nghe huyền cơ mà biết nhã ý:
- "Phế thái hậu chỉ sợ là trong thời gian đối phó với Nhiếp chính vương liền biết được tin tức này, lại ẩn nhẫn mà không bạo phát, vẫn luôn tích tụ lực lượng, tùy thời hướng phụ hoàng mà báo thù? Nếu đúng là như vậy thì sau khi Nhiếp chính vương chết, thế lực của hắn hẳn là bị phế thái hậu tất cả nuốt hết mới đúng.
Nhưng dựa theo những gì chúng ta đã thấy..
phế thái hậu rõ ràng là bị cỗ thế lực này sai khiến, khống chế?"
- "Cỗ thế lực này chẳng những cùng Chu thị có lui tới, lại âm thầm thông đồng với Vân Nam Vương, trước khi phế thái hậu rơi đài, vẫn luôn là hậu thuẫn lớn nhất của phế thái hậu."
- "Chuyện này so với trong tưởng tượng của chúng ta càng thêm phức tạp.
Những điều mà chúng ta điều tra ra, chỉ sợ mới là một góc thôi.
Cỗ thế lực kia cho tới nay vẫn không chính diện mà lộ mặt, chỉ dám thông qua phế thái hậu, Vân Nam Vương thậm chí là người Bắc Nhung tới để ngáng chân chúng ta.
Cho dù quy mô không thể khinh thường, nhưng nghĩ đến còn chưa có thể cùng Đại Hạ ta đánh ngang tay.
Điều quan trọng nhất trước mắt không phải là đem người phía sau bắt được, mà là nghĩ cách đem khốn cảnh trước mắt ứng phó qua đi."
Bảo Lạc nghe vậy, vui vẻ gật đầu, ngón tay chấm nước trà xanh nhạt, ở trên mặt bàn không ngừng mà điểm điểm vẽ tranh.
- "Vân Nam Vương một chốc tạm thời là khó có thể thành lực uy hiếp với quân đội triều đình phái đi, duy độc chỉ có Bắc Nhung vương kiêu dũng, thiện chiến, thô bạo cường hãn.
Năm ngoái khi công thành không biết đã cướp đi bao nhiêu tánh mạng của bá tánh, cho đến hiện giờ, bá tánh biên quan nhắc tới Bắc Nhung vương trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mặc kệ hoàng huynh quyết nghị phái người nào phạt bắc đều phải thận trọng.
Bất quá, Bắc Nhung vương này cũng không phải hoàn toàn không có nhược điểm..
nghe nói bởi vì Bắc Nhung vương năm trước hướng Đại Hạ ta cúi đầu xưng thần, hắn có một cái huynh đệ khác mẫu đã không phục hắn, việc này có lẽ là cơ hội của chúng ta."
Trải qua một đoạn thời gian chiến tranh, Đại Hạ căn bản gánh vác không nổi, càng đừng nói là song tuyến tác chiến.
Quốc khố bạc không có đủ, bọn họ cũng đồng dạng chờ không được.
Nếu là không thể mau chóng áp xuống hai tràng náo động này, chỉ sợ trong kinh liền xảy ra bạo loạn.
Các gia tộc không ngừng làm một số động tác nhỏ, ngay cả Vĩnh Gia Đế cùng Bảo Lạc cũng đều biết đến, bao gồm cả Tần quốc công phủ, Bình Ninh quận chúa, người nhà họ Phó, Ngũ hoàng tử được phong làm Thận quốc công cùng với các vậy cánh còn sót lại của Ngũ hoàng tử ngày đó, cùng với tàn đảng của Lục hoàng tử..
Nếu muốn ở trong thời gian ngắn nhất, chúng ta phải dùng cách tiểu nhân đại giới tới bình ổn trận chiến loạn này, nhất định phải có phương pháp cụ thể mới được
- "Muội muội ý tứ là.."
- "Bởi vì địa chấn nên mới có thể khiến Bắc Nhung vương phạm biên.
Chúng ta không có chuẩn bị, người Bắc Nhung tất nhiên cũng là hấp tấp hành sự.
Cổ nhân từng bảo, phàm phạt quốc chi đạo, công tâm vì thượng, công thành vì hạ; tâm thắng vì thượng, binh thắng vì hạ.Bắc Nhung năm đó thỏa thuê đắc ý mà đánh vào Đại Hạ ta, cuối cùng lại bị tướng quân Đại Hạ ta vây đánh vương đình, khi bọn họ hồi lại vương đình thì nửa đường còn bị trúng phục kích.
Nói vậy, trận này đối với người Bắc Nhung mà nói cũng là một trận giáo huấn thảm thương."
- "Chúng ta không ngại thả ra tin tức đối với bên ngoài, Bắc Nhung vương bất quá là thủ hạ bại tướng của chúng ta, nếu là dám cùng chúng ta chống lại, trận chiến này chắc chắn là giẫm lên vết xe đổ.
Chúng ta không sợ Bắc Nhung vương, chỉ sợ có đệ đệ dị mẫu Bắc Nhung vương - Tả Hiền vương.
Chỉ có tên đệ nhất dũng sĩ Bắc Nhung này mới có khả năng khiến chúng ta bị thua."
Kế sách này tuy đơn giản, nhưng dụng tâm không thể nói không hiểm ác.
Nếu là Bắc Nhung vương quả thực đem lời này nghe lọt tai, liền phái Tả Hiền vương tới ứng chiến.
Nếu Tả Hiền vương kia đơn luận dũng mãnh, thậm chí liền ngay cả Bắc Nhung vương cũng không thể ra tay, cố tình là kẻ mãng phu hữu dũng vô mưu, nếu hắn dám đến, tướng lãnh Đại Hạ triều sẽ tự cho hắn một cái giáo huấn khó quên.
Nếu là Bắc Nhung vương không trúng kế thì cũng không sao.
Lời này thì cũng lưu lại ở trong lòng hắn một chút dấu vết, Bảo Lạc cũng không tin Bắc Nhung vương đối với người đệ đệ kiệt ngạo khó thuần này thật sự là tín nhiệm như vậy.
Nghe nói Tả Hiền vương này tự cao vì thân phận mẹ đẻ của hắn so với Bắc Nhung vương cao quý hơn, võ nghệ của chính mình so với Bắc Nhung vương cao cường hơn, thường ngày tâm cao khí ngạo, thường thường ở trước mặt Bắc Nhung vương nói năng lỗ mãng.
Bắc Nhung vương có thể chịu đựng hắn đến nay, bất quá là bởi vì người đệ đệ này của hắn còn hữu dụng, có chỗ dùng đến.
Một khi Bắc Nhung vương cảm thấy người đệ đệ này mang đến cho hắn uy hiếp lớn, đệ đệ hắn có thể mang cho hắn ích lợi, tự nhiên liền sẽ không lưu trữ hắn lại.
Đến lúc đó, Bắc Nhung vương tự chặt đứt cánh tay này, Đại Hạ còn có thể cấp cho Bắc Nhung thêm một mồi lửa, làm cho chính Bắc Nhung tự đem hậu viện của mình thiêu cháy.
Vĩnh Gia Đế hiển nhiên cũng minh bạch trong giọng nói của Bảo Lạc có thâm ý, gật đầu nói:
- "Lời nói của muội muội rất đúng, ta còn phải đi cùng các đại thần thương lượng, hoàn thiện một chút kế sách này."
Bảo Lạc gật gật đầu, không hề nói cái gì.
Nói một hồi như vậy, tinh lực của nàng đã có chút vô dụng, đầu của nàng ẩn ẩn có chút đau.
Bất quá, làm trò trước mặt Vĩnh Gia Đế, Bảo Lạc không có biểu hiện ra cái gì dị thường.
Trước mắt Vĩnh Gia Đế muốn xử lý cục diện đã đủ nghiêm túc, vất vả rồi, nàng không thể lại làm Vĩnh Gia Đế phân tâm.
Ở trong Khôn trạch cung chốc lát, Bảo Lạc liền hướng Vĩnh Gia Đế cáo từ.
Nửa đường gặp gió lạnh, Bảo Lạc cảm thấy càng thêm khổ sở, mơ màng hồ đồ mà trở lại Chiêu Dương điện, ngã vào trên giường liền đi ngủ.
Chờ đến khi Bích Nghiêu mang theo vài tên cung nữ tới hầu hạ bên người Bảo Lạc thì nàng đã bất tỉnh nhân sự với một khuôn mặt đỏ bừng.
Vài tên cung nữ sớm đã không biết phải làm sao, Bích Nghiêu rốt cuộc là gặp qua việc lớn kinh người, kinh hoảng chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó đã phản ứng lại thật nhanh, nàng một mặt sai người đem một chậu nước lạnh bưng đi lên, đem khăn tẩm nước lạnh bên trong, vắt sạch nước rồi sau đó đặt ở trên trán Bảo Lạc, một