Mấy ngày sau, Lam Thừa Vũ đều tới cầu kiến Bảo Lạc, nhưng nàng lại không có bất kỳ chút gì đáp lại, đành phải xám xịt mà về nhà.
Càng muốn, hắn liền càng cảm thấy không thích hợp.
Bảo Lạc là không thích cọc tứ hôn này sao?
Không nên a.
Cùng Bảo Lạc ở chung ngần ấy năm, Lam Thừa Vũ tự xưng là đối với Bảo Lạc cũng coi như là có hiểu biết nhất định về nàng.
Hắn rõ ràng là bản thân mình đối với Bảo Lạc chính là có cảm tình, đồng thời, cũng thực xác định Bảo Lạc cũng là thích hắn.
Tuy rằng cảm tình của Bảo Lạc đối với hắn chưa chắc có cảm tình sâu đậm như hắn đối với nàng, nhưng chuyện này với hắn mà nói cũng là đủ rồi.
Mới đầu hắn cùng Vĩnh Gia Đế bị Bảo Lạc khách khí mà thỉnh ra khỏi cửa, hắn còn tưởng rằng là do Bảo Lạc quá mức khiếp sợ cùng ngượng ngùng, nhất thời vô pháp tiếp thu được tin tức này.
Nhưng hiện tại xem ra, tình huống lại không phải như thế.
Cẩn thận ngẫm lại, Bảo Lạc ở thời điểm vừa mới biết được tin tức này, tuy rằng cũng có chút vui sướng, nhưng rõ ràng là kinh lớn hơn hỉ.
Kết hợp với mấy ngày này Bảo Lạc đối với Lam Thừa Vũ chính là trốn tránh không gặp hắn.
Lam Thừa Vũ liền nghĩ đến một phương án mà hắn không muốn nghĩ tới nhất -- có lẽ, Bảo Lạc cũng không nguyện ý gả cho hắn đi?
Nghĩ tới cái ý tưởng này, Lam Thừa Vũ rốt cuộc liền không thể ngồi yên nổi nữa, bắt đầu ở trong đình viện nôn nóng mà đi dạo.
Nếu trừ bỏ hắn ở ngoài ra, Bảo Lạc không có thích người khác, vì cái gì Bảo Lạc sẽ không muốn gả cho hắn?
Lam Thừa Vũ hận không thể trực tiếp vọt chạy thẳng vào Chiêu Dương điện tìm Bảo Lạc hỏi cho rõ ràng, nhưng một tia lý trí cuối cùng lại ngăn trở hắn.
Nếu Bảo Lạc không muốn nhìn thấy hắn, như vậy hắn liền muốn cùng Bảo Lạc giáp mặt nói chuyện, cũng không làm nên chuyện gì.
Loại chuyện này rõ ràng là biết có chỗ nào đó xảy ra vấn đề, hắn lại liền tìm ra phương hướng giải quyết đều không có hiện thực, làm trong lòng hắn dâng lên cảm giác thất bại cực đại.
- "Thật muốn biết đáp án như vậy, liền đi hỏi Hoàng Thượng hoặc là Thái Hậu nương nương một chút chẳng phải sẽ biết sao? Ngươi không thấy được Trường Thọ trưởng công chúa, chẳng lẽ Hoàng Thượng cùng Thái hậu cũng không thấy được?"
Thật sự không thể nhìn được nhi tử nhà mình lúc này sắc mặt xám xịt, An Quốc Công rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà mở miệng.
Một câu này liền đánh thức người trong mộng.
Lam Thừa Vũ hai mắt sáng ngời, vội vã mà chạy nhanh ra ngoài cửa, lại bị An Quốc Công một câu gọi lại:
- "Trở về, chạy cái gì mà chạy? Chờ ngươi đuổi tới hoàng cung, trong cung đầu đều đã đóng cửa cung rồi."
An Quốc Công một bên ho khan, một bên xoay đầu đi, phảng phất là không đành lòng nhìn thấy bộ dáng ngu xuẩn này của nhi tử nhà mình.
Lam Thừa Vũ cũng biết chính mình làm ra một chuyện ngu xuẩn, biểu tình hơi có chút không được tự nhiên, hắn ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác:
- "Phụ thân, thương thế của ngài đã tốt hơn chưa?"
An Quốc Công tức giận mà liếc xéo hắn một cái:
- "Nếu là ngươi không phạm vào lỗi xuẩn ngốc như vậy, ta sẽ càng nhanh khỏe hơn."
Đối với An Quốc Công cả ngày nằm ở trên giường là chuyện Lam Thừa Vũ hơi có chút khó hiểu.
An Quốc Công lúc trước ở biên quan nghỉ ngơi một đoạn thời gian rõ ràng đã có thể rời giường, nhưng sau khi trở lại trong kinh, thấy Vĩnh Gia Đế, hắn là nằm; ở trong nhà, hắn vẫn là nằm.
Chẳng lẽ là bởi vì trên đường hồi kinh dẫn tới vết thương trên người bị nặng thêm?
An Quốc Công nhìn ra nghi hoặc của Lam Thừa Vũ, nhàn nhạt nói:
- "Thương thế này của ta không tốt lên được.
Nếu như thương thế tốt lên rồi, ta cũng sẽ không bước lên chiến trường nữa."
Lam Thừa Vũ trong lòng căng thẳng:
- "Phụ thân, ngài nói lời này là có ý tứ gì? Đại phu biên quan rõ ràng nói ngài chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng là có thể khôi phục lại, ngài.."
An Quốc Công hướng về phía Lam Thừa Vũ đánh cái thủ thế tạm dừng, nói:
- "Ngươi cảm thấy Lam gia chúng ta hiện tại như thế nào?"
Lam Thừa Vũ nghĩ nghĩ, nói:
- "Tiên hoàng cùng kim thượng đối với Lam gia chúng ta đều rất coi trọng."
- "Ta được thụ phong danh hiệu An Quốc Công, ngươi thụ phong Võ An Hầu, ta hàng năm đóng giữ ở biên giới Đại Hạ cùng Tây Lương, Hoàng Thượng đối với ngươi càng thêm rộng rãi, nơi nào cũng không yêu cầu ngươi, Hoàng Thượng liền đem ngươi hướng chỗ nào phái đi.
Lam gia chúng ta quật khởi bất quá hơn hai mươi năm cũng đã vượt qua tuyệt đại đa số gia tộc trong kinh.
Hiện giờ, ngươi lại muốn cùng Trưởng công chúa kết hôn, đối đãi ngươi thành phò mã Trưởng công chúa, Hoàng Thượng đối với nhà chúng ta càng thêm chiếu cố."
An Quốc Công ánh mắt ngưng trọng mà nhìn Lam Thừa Vũ:
- "Chuyện này đối với nhà chúng ta mà nói thì là một chuyện tốt, cũng là một chuyện xấu."
- "Phụ thân đang muốn nói nước đầy sẽ tràn, nguyệt doanh mà mệt?"
Lam Thừa Vũ tuy rằng ở sự tình của Bảo Lạc làm người ta dở khóc dở cười, nhưng đều không phải là một kẻ ngu dốt, An Quốc Công hơi chỉ điểm một chút, hắn liền minh bạch điều An Quốc Công muốn nói:
- "Như vậy, phụ thân là muốn.."
- "Hiện giờ, Lam gia có ngươi chống đỡ cạnh cửa cũng là đủ rồi.
Vi phụ vừa lúc có thể nhờ lần bị thương này mà có cơ hội rút lui."
An Quốc Công vỗ vỗ vai Lam Thừa Vũ:
- "Ngày sau, Lam gia liền dựa vào ngươi."
Nghe lời này xong, trong lòng Lam Thừa Vũ có chút trầm trọng.
Hắn tuy rằng đã sớm biết bản thân mình là con trai độc nhất trong nhà, sớm muộn gì cũng có một ngày muốn gánh vác trách nhiệm chống đỡ gia tộc, nhưng hắn chưa từng dự đoán được, ngày này lại nhanh tới đến như vậy.
- "Thật sự là phải làm đến mức như vậy sao? Phụ thân ngài thật sự là có thể lui ẩn về hay sao?"
Lam Thừa Vũ không phải phải gánh trách nhiệm.
Chỉ là không có người nào so với Lam Thừa Vũ có thể rõ ràng hơn, phụ thân An Quốc Công là cỡ nào nhiệt tình sinh hoạt trên chiến trường.
Nếu là An Quốc Công ngày sau thật sự không hề lên chiến trường thượng chiến, không biết hắn sẽ có bao nhiêu tiếc nuối.
An Quốc Công nhìn ra Lam Thừa Vũ lo lắng, ha ha cười:
- "Tiểu tử thúi, ngươi vẫn là trước tiên nên giải quyết đại sự của chính mình cho tốt đi đã, sau đó lại đến lo lắng lão tử ta đi."
- "Ta đã chiến đấu hơn phân nửa đời người, cũng tới lúc nên hưởng phúc tuổi tác rồi."
An Quốc Công híp mắt nói:
- "Ngày sau không hề bước lên chiến trường đối với ta mà nói là có chút tiếc nuối, nhưng không có nghiêm trọng giống như ngươi tưởng vậy đâu.
Từ trước, mẫu thân ngươi liền luôn oán giận ta không có thời gian hảo hảo bồi nàng, ngày sau, đợi ta hoàn toàn ẩn lui liền mang theo mẫu thân ngươi đến các nơi tham quan, du lịch một chút, coi như là đền bù ta mấy năm nay thua thiệt nàng."
Lam Thừa Vũ nhìn ra trong lời nói An Quốc Công không có một chút miễn cưỡng, lúc này mới từ bỏ.
Hắn còn tưởng phụ thân sẽ rất khó khăn mà từ bỏ.
* * *
Đối với phản ứng của Bảo Lạc, không riêng gì Lam Thừa Vũ, ngay cả Vĩnh Gia Đế cũng thập phần khó hiểu:
- "Ta nguyên nghĩ tiểu tử Lam Thừa Vũ kia xuất thân không kém, bản lĩnh cũng