Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 13


trước sau

Ngũ Công chúa Cơ Thanh Hàm từ lúc bị nhốt vào miếu Hoàng Gia tự tới nay, liền bắt đầu quang cảnh đau khổ nhất từ khi sinh ra tới nay.

Mỗi ngày trời chưa sáng nàng đều bị gọi dậy ăn chay lễ Phật, ăn cơm chay nhạt nhẽo, khiến cho người nuốt không trôi. Bên người không có tôi tớ hầu hạ, muốn ăn cơm thì chính mình cũng phải đi lấy, quần áo cũng phải tự mình giặt, bản thân muốn làm gì gì, đều phải tự mình động thủ, nàng thực sự sắp bị bức tới phát điên.

Cơ Thanh Hàm từ nhỏ đã được Hoàng Quý phi nuông chiều, ăn dùng tuy kém hơn Chiêu Đức Đế cùng Bảo Lạc, nhưng ở trong cung cũng thuộc hạng thượng thừa. Là nữ nhi của sủng phi, bên người nàng tôi tớ nhiều như mây, được hầu hạ từ đầu đến chân, trừ lúc bị Chiêu Đức Đế răn dạy vì gây khó dễ cho Bảo Lạc, khi nào từng chịu ủy khuất?

Người ngoài cảm thấy Cơ Thành Hàm đem mèo hoang tới dọa Bảo Lạc, chỉ bị đưa tới miếu Hoàng Gia tự, sự trừng phạt này thực sự quá nhẹ, chỉ có Cơ Thanh Hàm mới biết, nàng tình nguyện bị mèo đả thương, cũng không nguyện ý sống ở địa phương này! Ít nhất bị mèo đả thương một trận, sau đó, nàng vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống ở Trường Xuân cung, được ăn sơn hào hải vị, hưởng thụ sự quan tâm của mẫu phi, cảm thấy buồn bực, liền gọi nô tỳ đến nhảy một đoạn, hoặc là gọi người biết ăn nói tới nói cho nàng vui vẻ.

Giống như hiện tại, vô luận nàng cãi lộn, hay là tuyệt thực kháng nghị, đều không ai để ý tới nàng.

Những hòa thượng cùng ni cô trong miếu Hoàng Gia tự này, một người so với một người già nua, một người so với một người không thú vị.

Cơ Thanh Hàm muốn đại náo, có thể, bọn họ sẽ đuổi nàng tới một góc vắng vẻ, mặc nàng phát tiết; nàng muốn tuyệt thực, cũng có thể, vừa lúc chùa muốn tiết kiệm lương thực, sẽ không ai khuyên nàng, ở trong này, vô luận thân phận có bao nhiêu cao quý, đều không có bất cứ đặc quyền nào.

Cơ Thanh Hàm phát hiện mình náo tới kiệt sức, cũng không ai để ý, ai làm việc người nấy; đói bụng cũng không ai đưa cơm cho mình, chỉ có thể lén lút tới phòng bếp lấy bánh bao ăn thừa của người khác, Cơ Thành Hàm cũng đành thỏa hiệp.

Thỏa hiệp không có nghĩa là nàng thích cái địa phương này, không có nghĩa là nàng không muốn ra ngoài.

Nếu sớm biết rằng đem con mèo hoang kia tới dọa Cơ Bảo Lạc, sẽ hại chính mình rơi vào kết cục như vậy, có bị đánh chết, Cơ Thanh Hàm nàng cũng sẽ không làm. Làm như vậy chính là đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại bản thân tám trăm. 

Hôm nay Cơ Thanh Hàm lặng lẽ ngồi lên bàn ăn cơm chay. Vừa ăn, nàng vừa nghĩ, cứ như vậy, không biết tới khi nào mới được trở lại làm chính mình. Trước khi nàng vào đây, mẫu phi đã nói với nàng, mẫu phi sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng, không bao lâu, sẽ đưa nàng ra khỏi đây. Cũng không biết “không bao lâu” của mẫu phi là bao lâu, nàng cảm thấy, nàng sắp hết kiên nhẫn rồi!

“... Nghe nói, Trường Thọ Công chúa đã tỉnh lại, Hoàng thượng đã bớt tức giận rất nhiều, thật sự cảm tạ Lão Thiên, người phía dưới cuối cùng cũng không phải lo lắng đề phòng. Ta có người thân làm công việc quét tước trong cung của Hoàng thượng, vài ngày nay phải cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ sẽ chạm vào phẫn nộ của Hoàng thượng.”

“Ai cũng biết, người phía trên tâm tình không tốt, người phía dưới dĩ nhiên cũng khổ sở. Tuy chúng ta là người xuất gia, nhưng rốt cuộc đây vẫn là miếu Hoàng Gia tự, ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.”

“Ai, ngươi nói xem, có phải Hoàng Quý phi sắp được miễn cấm túc hay không? Hoàng thượng lúc trước trừng phạt Hoàng Quý phi nương nương, đều là vì Trường Thọ Công chúa. Nay, Trường Thọ Công chúa đã tốt hơn, nộ khí của Hoàng thượng, cũng đã tiêu tan gần hết.”

“Rất có khả năng, Hoàng thượng xưa nay yêu quý Hoàng Quý phi nương nương, lần này dù cùng phạm một lỗi, Trang Quý phi không những bị phế phi vị còn bị biếm vào lãnh cung, còn Hoàng Quý phi chỉ bị cấm túc một năm, có thể thấy được Hoàng thượng có bao nhiêu thiên vị đối với nương nương. Sai lầm dạng này, đối với Hoàng Quý phi nương nương mà nói, căn bản không phải chuyện lớn.”

Thanh âm của hai người dần đi xa, ánh mắt Cơ Thanh Hàm liền sáng lên.

Bảo Lạc tỉnh rồi! Ma ốm kia tỉnh rồi!

Nàng bị nhốt vào địa phương quỷ quái này, tất cả đều là bởi vì ma ốm kia. Ma ốm kia đã tỉnh, nàng hẳn là cũng có thể rời khỏi địa phương này!

Trong lòng Cơ Thanh Hàm ghi nhớ rất kỹ một câu nói của hai người kia... Sai lầm dạng này, đối với Hoàng Quý phi nương nương mà nói, căn bản không phải chuyện lớn...

Cơ Thanh Hàm càng nghĩ càng cảm thấy, đúng là như vậy. Chuyện này nếu đặt vào người khác, có lẽ sẽ không được đặc xá, nhưng đặt trên người mẫu phi của nàng, cũng không tính là gì. Phụ hoàng sủng ái mẫu phi nàng như vậy, coi mẫu phi như thê tử chân chính của hắn, chỉ cần mẫu phi có thể cầu tình giúp nàng trước mặt phụ hoàng, nàng rất nhanh sẽ được thả ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Cơ Thanh Hàm lại đứng
ngồi không yên, nàng mua chuộc một hòa thượng của miếu Hoàng Gia tự, biến hắn thành mật báo của chính mình, thỉnh Hoàng Quý phi tự mình ra mặt, cầu tình cho mình trước mặt Chiêu Đức Đế...

Hoàng Quý sau khi nhận được lời nhắn Cơ Thanh Hàm nhờ người gửi, hết sức tức giận. “Hài tử này luôn không biết phân biệt đúng sai như vậy! Trước khi nàng vào miếu Hoàng Gia tự, bản cung rõ ràng đã dặn dò phải thành thật ở trong đó chịu phạt, bản cung sẽ tìm cơ hội cùng Hoàng thượng tới miếu Hoàng Gia tự thăm nàng, như nàng biểu hiện thật tốt trước mặt Hoàng thượng, bản cung lại nói bóng nói gió một chút, Hoàng thượng tất nhiên sẽ chủ động đưa nàng về, cái này chẳng lẽ không tốt hơn so với việc bản cung đi cầu tình sao?”

Mặc Trúc, cung nữ tâm phúc của Hoàng Quý phi Chu Minh Lam nói. “Miếu Hoàng Gia tự hoàn cảnh kham khổ, Ngũ Công chúa ở đó, sợ là chịu không ít ủy khuất, lúc này mới nhịn không được xin người giúp đỡ...”

Rốt cuộc cũng là khuê nữ của chính mình, Hoàng Quý phi sao có thể thấy Cơ Thanh Hàm chịu khổ mà thờ ơ?

Nàng thở dài nói. “Ai, lúc này Hoàng thượng thật sự nổi giận, nàng chịu khổ một chút, mới có thể làm cho Hoàng thượng triệt để nguôi giận. Bằng không, ngươi nghĩ bản cung nguyện ý khắt khe với cung nữ của mình sao?”

“Ngũ Công chúa hiện tại còn nhỏ, chờ tới ngày sau, nàng sẽ hiểu rõ sự khổ tâm của người...” Mặc Trúc an ủi.

Hoàng Quý phi sai người đi lấy một chút bạc nhét cho hòa thượng tới báo tin. “Làm phiền tiểu sư nói với Hàm Nhi giúp bản cung, bảo nàng ở miếu Hoàng Gia tự sinh hoạt cho tốt, chớ nhớ thương bản cung.”

“Nương nương yên tâm, lời này, bần tăng sẽ nói lại.”

Nhưng mà, vô luận là Cơ Thanh Hàm, hay là Hoàng Quý phi, cũng không nghĩ tới, tính toán của bọn họ, hoàn toàn rơi vào trong mắt Chiêu Đức Đế. Tên hòa thượng bị hai mẫu tử nàng “mua chuộc” kia, thật đúng là khéo léo, chính là người của Chiêu Đức Đế. 

Lúc tin tức truyền đến tai Chiêu Đức Đế thì hắn vừa mới dỗ Bảo Lạc ngủ.

Lúc này, Bảo Lạc gối lên cánh tay hắn, ngủ say sưa, trên mặt Chiêu Đức Đế mang theo sủng nịnh và từ ái.

Nghe lời nói của hạ nhân, thần sắc trên mặt Chiêu Đức Đế chợt lạnh nhạt. “Vốn định cho các nàng ít giáo huấn rồi thôi, nếu đã nhiều tâm tư như vậy, để cho bọn họ tự suy xét lại đi.”

Chiêu Đức Đế yêu Hoàng Quý phi sao? Đương nhiên là yêu, bằng không, năm đó hắn sẽ không sắp xếp, đem Chu thị căn cơ còn thấp phong làm Hoàng Quý phi, sẽ không nhiều năm qua chỉ chuyên sủng một mình Hoàng Quý phi.

Nhưng so với Hoàng Quý phi, hắn lại càng yêu chính hắn.

Bảo Lạc là cái mạng thứ hai của hắn, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào uy hiếp đến an nguy của Bảo Lạc.

Ngũ Công chúa cùng Hoàng Quý phi điếc không sợ súng, theo Chiêu Đức Đế thấy, nên dạy cho bọn họ một bài học.

Lại vào lúc này, Bảo Lạc lầu bầu một tiếng, dường như ngủ không thoải mái, đầu nhỏ dúi vào cánh tay Chiêu Đức Đế, Chiêu Đức Đế lập tức không nói nữa, hắn phất phất tay với người phía dưới, ý bảo bọn họ lui ra ngoài. Chính mình thì đứng ở bên người Bảo Lạc, tùy ý để Bảo Lạc gối lên cánh tay mình tới mức nhũn ra.

Cho đến khi tin tức Ngũ Công chúa trốn ra khỏi miếu Hoàng Gia tự, bí mật gặp Hoàng Quý phi truyền đến thì Chiêu Đức Đế mới nhẹ nhàng đặt Bảo Lạc lên giường, bóp cánh tay tê mỏi của mình, vẻ mặt âm trầm đi ra ngoài.

Chiêu Đức Đế hoàn toàn đặt tâm tư trên người Ngũ Công chúa cùng Hoàng Quý phi đương nhiên không biết, ở phía sau hắn, Bảo Lạc đang “ngủ say” mở to hai mắt, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, giống như một tiểu hồ ly.

Đúng, nàng sẽ không để Chiêu Đức Đế biết, là nàng cố ý dùng cánh tay hắn để ngủ.

Trong lòng Bảo Lạc luôn cảnh giác, nàng không thể tín nhiệm Chiêu Đức Đế, cho nên, ở trước mặt hắn, căn bản không thể ngủ say. Vừa rồi bộ dáng gối lên cánh tay Chiêu Đức Đế ngủ, tất nhiên là giả bộ.

Vừa nãy nghe thấy khẩu khí của Chiêu Đức Đế, lại nghe thấy tin tức náo loạn của mẫu tử Hoàng Quý phi, Bảo Lạc thực sự thỏa mãn, hôm nay cơ bản có thể ngủ ngon.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện