Trực tiếp thấy một màn như vậy, cả người Bảo Lạc đều ngây ngốc.
Bảo Lạc gặp qua trong cung những đả kích ngấm ngầm hay công khai, nhưng thủ đoạn đơn giản lại thô bạo bực này, nàng chưa từng được gặp qua.
Lúc đó, chiếc xe ngựa nổi điên kia cách xe ngựa của Bảo Lạc tương đối gần.
Lý trí nói cho Bảo Lạc biết nàng hẳn là nên tức khắc nhảy khỏi xe ngựa.
Nhưng chiếc xe ngựa kia thế tới rào rạt, Bảo Lạc không biết nàng hiện tại nhảy xuống sẽ an toàn hay sẽ bị chiếc xe ngựa kia đâm tới.
Mặc dù nàng thành công nhảy xuống khỏi chiếc xe ngựa kia, nhưng cũng không thể bảo đảm chiếc xe ngựa có thể thay đổi phương hướng tiếp tục đâm vào nàng hy không.
Rốt cuộc thì ý đồ của đối phương rõ là muốn lấy tính mạng nàng mà.
Nếu bằng không thì đoàn người các nàng có tới hơn mười chiếc xe ngựa, như thế nào liền cố tình chọn xe ngựa đâm của nàng mà đâm tới? Nếu nói là ngoài ý muốn, Bảo Lạc nhất quyết sẽ không tin tưởng.
Hôm nay, Lam Thừa Vũ vì muốn để Bảo Lạc ở trên đường được nghỉ ngơi tốt một chút, nên không cùng Bảo Lạc ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Nếu là lúc này có Lam Thừa Vũ ở đây, có lẽ Lam Thừa Vũ sẽ tức khắc làm ra quyết đoán, dù sao thì cũng ở trên chiến trường lăn lê bò lết một thời gian, không biết đã gặp phải bao nhiêu tình huống nguy hiểm hơn rất nhiều lần so với lần này nữa.
Nhưng mà hiện tại, Bảo Lạc chỉ có thể véo lấy tay mình, gắt gao cắn chặt môi dưới, dùng đau đớn tới bảo trì ý chí thanh tỉnh của mình.
Loại này tử vong uy hiếp trực diện này, nàng đã rất nhiều năm chưa từng gặp qua nữa.
Rất nhiều năm trước, khi nàng còn bé bị người ta đẩy xuống bậc thang.
M ột lần kia Lam Thừa Vũ vừa lúc đi ngang qua, ở phía dưới tiếp được nàng.
Lúc này đây, không biết còn có thể có cái may mắn như vậy nữa hay không.
Vào lúc Bảo Lạc vẫn còn đang hoảng sợ mà nhìn ở một bên, Lam Thừa Vũ đã nhanh chóng xông về phía trước, chặt chẽ mà chắn ở trước xe ngựa của Bảo Lạc, đồng thời đánh tới chiếc xe ngựa kia.
Bảo Lạc nôn nóng mà vén rèm lên, đáng tiếc là tầm mắt bị xe ngựa đằng trước Lam Thừa Vũ chặt chẽ ngăn trở, căn bản là không nhìn rõ rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Sau đó, nàng nghe được một tiếng "Phanh", hai chiếc xe ngựa hung hăng đâm vào cùng nhau, thùng xe ngựa của Lam Thừa Vũ bị đâm tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Bảo Lạc nhìn một màn trước mắt này, nháy mắt đầu óc liền trở nên trống rỗng, cả người như là đột nhiên bị mất đi hết sức lực, ngã ngồi ở trên xe ngựa.
Hạt mưa lạnh lẽo nhè nhẹ đánh vào trong xe, đánh vào trên mặt, trên người nàng lại như hoàn toàn không có bất kỳ cái cảm giác gì.
- "..
Điện hạ, điện hạ, ngài là làm sao vậy? Ngài không cần dọa nô tỳ a."
Không biết có phải sắc mặt Bảo Lạc quá mức dọa người hay không, Bích Nghiêu bổ nhào vào bên người Bảo Lạc, âm thanh nức nở phá vỡ không gian yên tĩnh.
Bảo Lạc chuyển động tròng mắt một chút, mờ mịt mà nhìn về trước mắt Bích Nghiêu, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần:
- "Đi, đỡ bổn cung..
Đỡ bổn cung đi xuống nhìn xem."
Nàng không có việc gì, cần phải bình tĩnh..
Hiện giờ, còn không biết Lam Thừa Vũ đang rơi vào tình huống như thế nào.
Nếu là Lam Thừa Vũ thật sự xảy ra bất trắc gì, như vậy, ở đây, người có thể làm chủ cũng chỉ dư lại có người chủ tử là nàng mà thôi!
Bảo Lạc gắt gao cắn môi dưới chính mình, từ trong cánh môi nếm được một tia mùi vị tanh ngọt của máu.
Nàng nhìn qua kiều kiều nhược nhược, kỳ thật tính tình cực kỳ cứng cỏi, đặc biệt là sự tình cấp bách ngay lúc này.
Bảo Lạc được Bích Nghiêu đỡ xuống xe ngựa.
Lúc này, tên xa phu gây chuyện kia đã bị thị vị và Lam Thừa Vũ chế trụ, bị ấn quỳ ở trên mặt đất.
Bảo Lạc từng bước một mà đi tới chỗ xa phu kia, trên mặt nhìn không ra một tia hoảng loạn.
Chỉ có Bích Nghiêu đỡ nàng mới có thể cảm giác được bàn tay chủ tử nhà mình đang phát run.
Vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, điều Bảo Lạc quan tâm nhất bây giờ không phải thân phận hung thủ, cùng với lý do hành hung của hắn, mà là an nguy của Lam Thừa Vũ.
Thùng xe ngựa đều bị đâm thành như vậy, Lam Thừa Vũ hắn..
Đến tột cùng là thế nào rồi?
Vào lúc này, có người khập khiễng mà đi đến trước mặt Bảo Lạc, người đầy nước bùn, chỉ có một đôi mắt ngời sáng đến kinh người.
Bảo Lạc tập trung nhìn vào, bỗng nhiên nhào tới trong lòng người nọ, không màng những vết bẩn trên người của người nọ, hung hăng mà vùi đầu vào trong lòng ngực người nọ.
Gương mặt nàng trắng nõn kiều nộn bị nước bùn làm dơ một mảng, nàng lại hoàn toàn không để bụng, chỉ gắt gao mà ôm chặt trước mắt người, cổ họng ức chế phát ra những tiếng nghẹn ngào.
Mới vừa rồi ở trong đầu nàng đều căng thẳng, tại một khắc này, rốt cuộc nhịn không được mà bị chặt đứt.
Lam Thừa Vũ không có việc gì, hắn không có việc gì xảy ra!
Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt..
Bảo Lạc thật sự là không thể tưởng tượng được nếu như Lam Thừa Vũ có cái gì không hay xảy ra, nàng nên làm cái gì bây giờ.
Trong bất tri bất giác, phân lượng của Lam Thừa Vũ trong lòng nàng liền cực kỳ quan trọng.
Một khắc kia biết hắn bình yên vô sự, nàng thật sự như trút được gánh nặng, cả người phảng phất như đều được cứu rỗi.
Lam Thừa Vũ phảng phất có thể cảm nhận được Bảo Lạc rất bất an, liền vươn tay, tựa hồ muốn vỗ vỗ đầu Bảo Lạc, cuối cùng lại gần cầm tay này:
- "Ta không có việc gì, nàng không cần phải lo lắng."
Thanh âm của hắn thực nhẹ, chỉ có ở gần, Bảo Lạc mới có thể đủ nghe được hắn đang nói cái gì.
Bảo Lạc chú ý tới thanh âm của Lam Thừa Vũ khi nói, tựa hồ có áp lực thống khổ.
Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy đầu vai của Lam Thừa Vũ máu chảy ào ào, nhìn qua là bị thương không nhẹ.
Nhìn đến cũng biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, chẳng sợ Lam Thừa Vũ kịp thời tránh né, cũng không có khả năng sẽ không bị thương.
Bảo Lạc vội vàng từ trong lòng ngực hắn lui ra:
- "Ngươi cũng thật là..
Bị thương cũng không nói cho ta biết một tiếng.
Ta vừa rồi không nhẹ không nặng ôm lấy ngươi, chính là áp tới miệng vết thương của ngươi rồi? Ngươi bị thương cũng không thể gặp mưa, mau, ngồi lên xe ngựa của ta đi! Thái y đâu, còn không mau tới kiểm tra cho phò mã?"
Lam Thừa Vũ bị thương hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, đã bị Bảo Lạc ấn vào trong xe ngựa đi.
Biết được tính mạng của Lam Thừa Vũ không có gì đáng ngại, Bảo Lạc cũng trấn định không ít.
Nàng chỉnh sửa lại những sợi tóc ướt nhẹp của mình do mưa to, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua người nọ như cũ quỳ trên mặt đất:
- "Đem người này trói chặt lại cho bổn cung, mang về nghiêm khắc thẩm vấn."
Người này một lòng muốn lấy tánh mạng Bảo Lạc, suýt nữa thì hại chết Lam Thừa Vũ, Bảo Lạc hận không thể trực tiếp giết hắn.
Bất quá, người này rốt cuộc chỉ