Bảo Lạc vốn là da mặt mỏng, nghe được lời này, khuôn mặt đẹp lập tức liền đỏ, oán trách mà nhìn Lam Thừa Vũ liếc mắt một cái:
- "Ngươi cũng không nhắc nhở ta một tiếng."
Lam Thừa Vũ buồn cười nói:
- "Như thế nào lại nhắc nhở ngươi? Nếu là lúc ấy ta nói với ngươi việc này, chỉ sợ ngươi sẽ càng không được tự nhiên đi."
- "Ngươi..
Dù sao thì ngươi cũng phải nhớ kỹ cho ta, lần này là ngươi làm hại ta ở trước mặt mẫu hậu cùng hoàng huynh bêu xấu, trở về ta liền muốn phạt ngươi."
- "Ân, không biết nương tử muốn chuẩn bị phạt vi phu như thế nào, đánh lên người ta vài cái đến không thở nổi, hay vẫn là chuẩn bị phạt vi phu cùng ngươi trêu đùa vài câu, cũng làm cho da mặt ngươi không hề mỏng như vậy nữa?"
Vừa dứt lời, một cái gối đầu liền hướng về phía Lam Thừa Vũ đập qua, quai hàm Bảo Lạc hơi hơi cố giương ra, nhìn về ánh mắt Lam Thừa Vũ, vừa thẹn lại vừa bực:
- "Ngươi..
Suốt ngày không đứng đắn, thế nhưng lại nói ra những lời mê sảng đó! Ngươi còn như vậy, ta liền phạt ngươi đi ngủ một tháng, không, phải là hai tháng ngủ ở ngoài thư phòng!"
May mà khi Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế rời đi, các cung nhân hầu hạ cũng lui ra hết, nếu không, Bảo Lạc chỉ sợ xấu hổ, buồn bực càng thêm lợi hại.
Kỳ thật, Lam Thừa Vũ cũng là nhìn thấy bọn thuộc hạ đều lui xuống mới có thể cùng Bảo Lạc nói chuyện như vậy.
Nếu không, hắn cũng sẽ không có hứng thú để người khác vây xem trường hợp hắn cùng Bảo Lạc thân mật.
Bất quá, chuyện này liền dứt khoát không có cố ý báo cho Bảo Lạc biết.
Lam Thừa Vũ cảm thấy nhìn tiểu kiều thê nhà mình căm giận đến mức hận không thể nhào lên tới cắn cho hắn một ngụm, cũng là rất có ý tứ.
- "Cái gì là mê sảng? Ta bất quá là cùng thê tử mình thân mật hai câu thôi, như thế nào liền thành nói mê sảng đâu?"
Lam Thừa Vũ ôn nhu nói:
- "Phu thê thân cận một ít vốn là một việc hoàn toàn bình thường, ngươi nên có thói quen như vậy mới đúng."
- "Ngươi nghĩ ai đều cũng giống như ngươi, da mặt dày đến cùng tường thành giống nhau hay sao?"
Bảo Lạc tức giận đáp.
- "Da mặt dày đều là tự luyện ra, luyện càng nhiều thì tốt rồi."
Lam Thừa Vũ đi lên trước, đem gối đầu bị Bảo Lạc ném ra, từ sau thắt lưng, lại nhét về phía sau lưng Bảo Lạc:
- "Nếu như ta da mặt mỏng giống ngươi như vậy, chỉ sợ chúng ta còn không thể đi đến được tình trạng hiện giờ.
Có một đoạn thời gian ngươi thấy ta tựa như thấy ôn thần giống nhau, còn nhớ rõ hay không?"
Bảo Lạc bị Lam Thừa Vũ nói dăm ba câu liền gợi lên hồi ức dĩ vãng:
- "Đúng vậy, lúc ấy, phụ hoàng muốn chọn trong hai người Lục hoàng tỷ cùng Bình Ninh đường tỷ chọn lựa một người mà ban hôn cho ngươi.
Ta tưởng tượng tới việc ngươi ngày sau sớm hay muộn sẽ trở thành tỷ phu ta hoặc là đường tỷ phu, liền hận không thể cách ngươi thật xa, ai biết, ngươi người này lại ác liệt đến cực điểm, vẫn là muốn tới trêu chọc ta.."
- "Từ lúc bắt đầu, lòng ta duyệt chính là ngươi.
Ta cũng đã nói với ngươi, trừ bỏ ngươi ra, ta sẽ không cưới người khác.
Chính là ai bảo ngươi không tin đâu? Ta không có cách nào tiếp thu được việc chính mình bởi vì loại nguyên nhân này mà bị ngươi hoàn toàn từ bỏ, tự nhiên chỉ có thể sử dụng chút thủ đoạn nhỏ."
Lam Thừa Vũ nói, tầm mắt dừng lại ở trên đôi môi đỏ tươi của Bảo Lạc đỏ đang băn khoăn, tựa hồ còn nhớ lại cái dư vị ngày ấy.
Theo như lời hắn nói hắn sử dụng thủ đoạn nhỏ, là cái thủ đoạn gì thì không cần nói cũng biết.
Lặp đi lặp lại nhiều lần bị người khác đùa giỡn, chẳng sợ Bảo Lạc hiện tại đã dần dần có thói quen bị Lam Thừa Vũ trêu chọc, cũng có chút chịu không nổi:
- "Đúng vậy, Võ An Hầu thật là trường tụ thiện vũ, thủ đoạn rất nhiều.
Nếu không phải như vậy, cũng sẽ không câu được Lục hoàng tỷ cùng Bình Ninh đường tỷ vì ngươi mà tranh giành tình cảm! Lúc ấy, trong lòng ngươi nhất định là rất đắc ý đi! Công chúa Hoàng gia, quận chúa đều muốn lựa tuyển ngươi làm phu a! Ngươi xem, Bình Ninh đường tỷ đều đã đính hôn với người khác rồi mà vẫn còn đối với ngươi nhớ mãi không quên đâu, mị lực của ngươi thật lớn nha!"
Lam Thừa Vũ không dự đoán được hắn lại không cẩn thận mà làm quá mức khiến hắn tự tìm đường chết, Bảo Lạc thế nhưng sẽ cùng hắn lôi lại chuyện cũ ra để nói chuyện.
- "Bình Ninh quận chúa cùng Lục công chúa năm đó nơi nào nhìn trúng ta? Các nàng nhìn trúng rõ ràng là lúc ấy thánh quyến của tiên đế đối với Lam gia thôi.
Còn nữa, ta đối với các nàng không có bất luận cái gì ý nghĩ gì, người bên trong lòng ta là ai, ngươi là người biết rõ nhất."
Lam Thừa Vũ trên mặt mang theo nụ cười khổ.
Người này quả nhiên là không thể quá đắc ý, vênh váo, nếu không, là muốn chịu khổ.
- "Ta biết? Không, ta cái gì cũng không biết.
Ta chỉ biết Võ An Hầu của chúng ta quả nhiên là hảo thủ đoạn..
Ta cũng đã được lĩnh giáo qua hảo thủ đoạn của ngươi a, ngày khác ta cũng cần phải học tập ngươi thật tốt nha, ở trong phủ công chúa dưỡng ra hai cái môn khách, ta cũng muốn để ngươi xem thử hảo thủ đoạn này thì sao?"
Bảo Lạc liếc xéo Lam Thừa Vũ, ai ngờ, vừa dứt lời, đã bị Lam Thừa Vũ ngăn chặn miệng:
- "Ngươi dám!"
- "Ngươi có thể có những thủ đoạn cao siêu câu được ba bốn ngươi như vậy, vì cái gì mà không được làm?"
- "Bảo Lạc, đừng náo loạn.
Cho dù ngươi không thích ta được nhiều người nhớ thương, nhưng cũng không thể dễ dàng nói lời này a, ngươi làm vậy không phải là đang cầm đao xẻo vào lòng ta hay sao? Chúng ta đều ngoan ngoãn, đừng náo loạn nữa, được không?"
- "Là ai làm ầm ĩ trước a?"
Bảo Lạc bất mãn mà nhìn Lam Thừa Vũ.
- "Ta, là ta làm ầm ĩ, được rồi chứ? Ta ở đây không phải là muốn bồi tội với ngươi hay sao, thỉnh Trưởng công chúa điện hạ khoan hồng độ lượng, khoan thứ cho vi thần."
Lam Thừa Vũ rốt cuộc tự nhận lấy hậu quả do mình gây ra.
Đem tức phụ chọc giận, nhưng không phải là hắn cũng không ăn được chỗ tốt nào hay sao? Xem ra, ngày sau cần phải chú ý đúng mực, không thể đem nàng chọc giận.
Vì bồi tội, Lam Thừa Vũ lại giúp Bảo Lạc ăn hai khối điểm tâm, rồi sau đó tự mình bưng một ly trà Phổ Nhị mang tới cho Bảo Lạc giải khát.
- "Bảo Lạc, ngươi nhanh chóng dưỡng thân thể mình thật tố rồi trở về nhà chúng ta, để cho ta tới chiếu cố ngươi, có được hay không?"
Sau khi đã được thỏa mãn, Bảo Lạc thông thường là thực dễ nói chuyện, liền như vậy an an tĩnh tĩnh mà dựa vào trên giường giống như con mèo nhỏ lười biếng.
- "Sớm một chút trở về? Để cho ngươi tiếp tục chọc giận ta hay sao?"
Lời này tuy rằng nhìn như là đang chất vấn, kỳ thật không có nhiều uy hiếp lớn.
Nói là cùng Lam Thừa Vũ sinh khí, không bằng nói là đang làm nũng cùng Lam Thừa Vũ.
- "Ta như thế nào sẽ khi dễ ngươi a? Ta sủng ngươi, che chở cho ngươi, ta còn ngại không đủ đâu! Ta muốn để ngươi sớm một chút trở về, tự nhiên là bởi vì ta nhớ ngươi.
Tuy nói ta có thể thường xuyên vào cung tới gặp ngươi, nhưng thời điểm ta một mình một người ở trong phủ, thật sự là đặc biệt nhớ ngươi."
- "Ngươi ở trong cung, những lúc buồn thì có thể cùng mẫu hậu, còn có thể tìm hoàng huynh cùng hoàng tẩu nói chuyện.
Nhưng ta ở trong phủ công chúa lại không có ai nói chuyện với ta.
Thiếu nữ chủ nhân, trong phủ liền không giống cái nhà nữa, thiếu ngươi, trong phủ chỉ là