Huệ phi được giao cho quyền giúp đỡ quản lý lục cung thì xuân phong đắc ý, lại nghe người của Kiền Nguyên cung tới nói hôm nay Chiêu Đức Đế sẽ dùng cơm ở chỗ mình, lúc này bắt đầu sai sử hạ nhân xung quanh chuẩn bị tiếp đón thật tốt.
- "Đi làm vài món Hoàng thượng thích, hôm nay Hoàng thượng sẽ tới Chung Túy cung của chúng ta, cần phải hầu hạ Hoàng thượng thật tốt.
Nếu ai được Hoàng thượng khen ngợi, bổn cung chắc chắn sẽ có thưởng, nhưng nếu có kẻ nào dám ăn tim gấu mật hổ, va chạm Thánh giá thì đừng trách bổn cung không nể mặt."
Ánh mắt của nàng dừng lại thật lâu trên người những cung nữ xinh đẹp, mấy cung nữ kia cúi đầu không dám thở mạnh.
Các cung nữ tất nhiên biết lời của Huệ phi là nói cho các nàng nghe.
Các phi tần có địa vị cao khác có thể sẽ dùng đến các cung nữ có bộ dáng ưa nhìn mà giữ vững Thánh sủng.
Nhưng Huệ phi sẽ không làm chuyện như vậy.
Nếu có kẻ nào dám ở dưới mí mắt Huệ phi câu dẫn Chiêu Đức Đế, hậu quả sẽ cực kỳ thảm
Bọn họ dù có muốn làm cá vượt Long môn thì cũng phải cẩn thận suy nghĩ lại, làm như vậy đến tột cùng có đáng giá hay không.
Hoàng thượng thích chỉ là nhất thời nên nếu được Hoàng thượng chú ý lại không thể vì chính mình mưu toan, cuộc sống về sau sẽ cực khổ sở.
Các cung nữ đều cúi đầu, dùng động tác cho thấy chính mình phục tùng.
Huệ phi thấy tất nhiên rất vừa lòng.
- "Đi, ôm Lục Hoàng tử tới chỗ bổn cung.
Hoàng thượng đã vài ngày không gặp Lục Hoàng tử rồi, chắc chắn cũng đã nhớ hắn."
Huệ phi ở trong cung này không được tính là hiểu chuyện nhất nhưng cũng không phải là phi tần được sủng ái nhất.
Sau khi Trang Quý phi rơi đài, nàng có thể trổ hết tài năng, giành lấy quyền quản lý lục cung chính là mẫu bằng tử quý.
Đối với Lục Hoàng tử mà nói, Huệ phi tất nhiên thập phần coi trọng.
Thoáng chốc, Lục Hoàng tử liền được nhũ mẫu ôm tới chỗ Huệ phi.
Lục Hoàng tử nay mới ba bốn tuổi, lớn béo đô đô, nhìn giống như hài tử trong tranh Tết thập phần khả ái, Huệ phi ôm một lát liền cảm thấy cánh tay bủn rủn, không thể không đặt Lục Hoàng tử xuống.
- "Hôm nay phụ hoàng ngươi tới bồi chúng ta dùng bữa, lát nữa ngươi phải biểu hiện thật tốt, hiểu không?"
- "Phụ hoàng, muốn phụ hoàng!" Lục Hoàng tử vỗ tay nhỏ, nhếch môi nở nụ cười, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng hắn hiểu chỉ cần Chiêu Đức Đế đến, hắn sẽ được chơi rất nhiều, hơn nữa tâm tình mẫu phi cũng rất tốt.
Tiểu hài tử tâm tư cảm giác nhạy bén, Lục Hoàng tử tất nhiên mong Chiêu Đức Đế tới.
Hơn nữa, hài tử tuổi này luôn luôn ái mộ phụ thân.
- "Tiểu Lục đang nói cái gì? Trẫm vừa vào cửa liền nghe được thanh âm của Tiểu Lục."
Trong thanh âm của Chiêu Đức Đế mang theo ý cười.
Huệ Phi ôm Lục Hoàng tử kinh hỷ nhìn về phía cửa.
- "Hoàng thượng tới như thế nào cũng không sai người thông truyền một tiếng để thần thiếp mang Tiểu Lục tới cửa nghênh đón Hoàng thượng."
Nàng cúi đầu ôn nhu sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hoàng tử.
- "Tiểu Lục mới vừa biết Hoàng thượng muốn tới nên rất hưng phấn, chỉ muốn nhanh nhanh nhìn thấy Hoàng thượng.
Ngày thường hắn luôn lải nhải bên tai thần thiếp, hỏi phụ hoàng lúc nào sẽ đến thăm hắn, thần thiếp liền nói cho hắn biết phụ hoàng bề bộn nhiều việc, không rảnh mỗi ngày đến thăm Tiểu Lục được.
Nhưng mà chỉ cần Tiểu Lục ngoan ngoãn, phụ hoàng rất nhanh sẽ đến thăm Tiểu Lục."
- "Phụ hoàng! Muốn phụ hoàng!" Lục Hoàng tử lớn tiếng lặp lại một lần.
Chiêu Đức Đế thấy nhi tử ỷ lại vào mình như vậy, tất nhiên rất cao hứng, đồng thời cũng có chút áy náy.
- "Ngày thường trẫm sẽ tận lực tới thăm Tiểu Lục."
Hắn ôm lấy Lục Hoàng tử, đi lại vài vòng trong tiếng cười của Lục Hoàng tử, rồi thả hắn xuống, nhéo nhéo cánh tay của hắn.
- "Tiểu Lục lại nặng thêm, ừ, nhìn thực rắn chắc.
Huệ phi, ngươi dưỡng Tiểu Lục rất tốt."
- "Đây là trách nhiệm của thần thiếp." Huệ phi cười dài nói.
- "Tính tình này của Tiểu Lục có chút giống Bảo Lạc, ngoan ngoãn hiểu chuyện, vừa thấy trẫm là liền vui vẻ.
Chỉ tiếc Bảo Lạc thân thể yếu đuối, trẫm không thể nâng nàng lên chơi đùa giống Tiểu Lục.
Không thì nha đầu kia sợ là hỏng mất."
Trong lời nói của Chiêu Đức Đế có chút tiếc nuối.
Trong mắt Huệ phi lóe lên một tia âm trầm, nàng một chút cũng không thích Chiêu Đức Đế ở trước mặt nàng và Lục Hoàng tử nhắc tới Bảo Lạc.
Vì để Lục Hoàng tử được Chiêu Đức Đế sủng ái, nàng cố tình dưỡng Lục Hoàng tử theo tính cách của Bảo Lạc.
Nhưng nàng vẫn phải thừa nhận làm Chiêu Đức Đế nhìn thấy Lục Hoàng tử thì nhớ tới Bảo Lạc, tâm tình nàng thật sự không tốt.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài Huệ phi vẫn cười nói.
- "Trong cung chúng ta có nhiều thuốc bổ cùng dược phẩm quý hiếm như vậy, Trường Thọ Công chúa chậm rãi nghỉ ngơi, thân thể tất nhiên sẽ khá hơn.
Lại nói tiếp, chỗ thần thiếp có chút thuốc bổ rất thích hợp với Trường Thọ Công chúa.
Lát nữa thần thiếp sẽ sai người đưa tới chỗ Hoàng hậu nương nương ạ."
- "Ngươi có tâm rồi."
Chiêu Đức Đế vỗ vỗ tay Huệ phi, lại không nói thêm.
Bảo Lạc khỏe mạnh đã trở thành tâm bệnh của hắn.
Thuốc tốt trong cung không ngừng được đưa tới chỗ Bảo Lạc, nhưng thân thể Bảo Lạc vẫn không có cải thiện rõ ràng thêm được.
Chiêu Đức Đế tất nhiên mong Bảo Lạc có thể trường mệnh trăm tuổi, nhưng hắn thật sự không thể nắm chắc hy vọng này.
Ba người bắt đầu dùng bữa, có Huệ phi dặn đồ ăn bưng lên tất nhiên là hợp khẩu vị của Chiêu Đức Đế.
Đồ ăn Lục Hoàng tử thích, Huệ phi cũng cho người làm vài món.
Trên bàn cơm, Chiêu Đức Đế nắm chặt thời gian bồi dưỡng tình cảm phụ tử với Lục Hoàng tử, Huệ phi ngồi một bên gắp thức ăn cho hai người.
Trong khoảng thời gian ngắn, Chung Túy cung tràn ngập không khí hòa thuận.
Lục Hoàng tử tuổi còn nhỏ nên phải ngủ sớm.
Dùng xong bữa, Chiêu Đức Đế cùng hắn chơi trong chốc lát cũng đã mệt mỏi rã rời.
Chiêu Đức Đế thấy Lục Hoàng tử dùng tay nhỏ xoa mắt, nhưng vấn cố gắng mở to mắt nói chuyện với hắn, lại có chút đau lòng.
- "Bằng không trước tiên để Tiểu Lục nghỉ ngơi đi."
-