Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

26: ​


trước sau


Chiêu Đức Đế suýt nữa đã trách lầm Hứa Hoàng hậu cũng không phải không có lợi.

Không biết có phải xuất phát từ tâm lý áy náy hay không mà Chiêu Đức Đế tại thọ yến của Thái hậu rất có hòa khí, cực kỳ cho Hứa Hoàng hậu mặt mũi.
Nhưng nếu có thể lựa chọn, Hứa Hoàng hậu không muốn nhận phần "ban ân" này.

Nhìn gương mặt vui vẻ của Chiêu Đức Đế hiện tại, lại cân nhắc đến những lời mà hắn vừa mới không biết đầu đuôi sự tình đã chất vấn mình, Hứa Hoàng hậu chỉ cảm thấy Chiêu Đức Đế làm bộ làm tịch khiến người khác thật ghê tởm.
Sau khi thọ yến kết thúc, Bảo Lạc, Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử mệt mỏi trở về Phượng Nghi cung.
Vừa mới tiến vào, Thái tử liền cho hạ nhân lui ra ngoài, hỏi Hứa Hoàng hậu.
- "Mẫu hậu, người tin tưởng việc này là do một mình Huệ tần thao túng sao?"
Lúc này đây, Hứa Hoàng hậu suýt nữa đã bị người khác đạp xuống, Thái tử nghĩ, dù có thế nào cũng phải khiến Hứa Hoàng hậu có tính toán riêng trong lòng.
Tuy rằng Chiêu Đức Đế đã cho ra một đáp án, song câu trả lời này cũng không thể tin.
Hứa Hoàng hậu do dự một lát, nói:
- "Tuy rằng Hoàng thượng nói đây hết thảy đều là âm mưu của Huệ tần, bổn cung lại cảm thấy những lời cuối cùng Huệ tần nói hoàn toàn có khả năng là sự thật."
Thấy Thái tử cùng Bảo Lạc dùng ánh mắt khích lệ nhìn mình, Hứa Hoàng hậu nóng lòng, ý nghĩ càng thông thuận.
- "Huệ tần có dã tâm nhưng tính tình của nàng không giống Trang thị, sẽ không trực tiếp động thủ.

Trực tiếp hãm hại bổn cung thì nàng sẽ phải gánh vác tội danh.

Bất quá nếu Hoàng Quý phi là người ra tay, nàng hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn có thể thêm dầu vào lửa."
- "Cho nên, mẫu hậu cảm thấy đập vỡ lưu ly bình của Xương Thái cô cô, vu hãm cho mẫu hậu là Hoàng Quý phi gây nên, Huệ tần muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng không ngờ sau khi chuyện không thành lại bị Hoàng Quý phi đem ra làm kẻ thế tội."
*Ngư ông trong câu "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi"
- "Không sai, việc này chắc chắn có bút tích của Hoàng Quý phi.

Huệ tần tuy có một ít thông minh, nhưng trong thời gian giúp đỡ quản lý lục cung ngắn ngủi, căn cơ căn bản không thể bằng Hoàng Quý phi, mà cũng không thể đa mưu túc trí như Hoàng Quý phi, tất nhiên đánh không lại Hoàng Quý phi."
Hứa Hoàng hậu thở dài.
- "Bổn cung tuy không phải là người thông minh, nhưng cũng biết cùng Hoàng Quý phi giao tiếp không khác gì bảo hổ lột da.

Có vết xe đổ của Trang thị, không biết như thế nào Huệ tần lại giẫm phải."
*Bảo hổ lột da: Chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hy sinh lợi ích của họ thì nhất định sẽ không thành công

Trang thị muốn phế Hoàng Quý phi, muốn lợi dụng Hoàng Quý phi nhưng lại bị lợi dụng ngược lại.

Mới không bao lâu mà Huệ tần lại giẫm lên vết xe đổ.
- "Có lẽ là nàng quá mức tự phụ." Bảo Lạc nói.

"Bình thường mọi người cũng luôn đánh giá thấp đối thủ, đề cao chính mình."
- "Nếu chuyện này thật sự là Hoàng Quý phi gây nên, như vậy, thành hay bại nàng đều không sao.

Nếu thành, mẫu hậu bị phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu trách cứ, ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, ngày sau tất nhiên không thể tiếp tục chấp chưởng lục cung nữa.

Nếu bại tựa như bây giờ, Huệ tần chịu hết thảy tội lỗi, bị phụ hoàng chán ghét, ngày sau cái gì cũng khó làm.

Theo ta được biết, Huệ tần chuyên tâm muốn hạ bệ Hoàng Quý phi, đối với Hoàng Quý phi mà nói nàng là một địch nhân tiềm ẩn."
Hứa Hoàng hậu trầm mặc nửa ngày, mới nói.
- "Hoàng quý phi quả nhiên giỏi tính toán.

Khó trách nàng có thể làm sủng quan lục cung nhiều năm như vậy, đem cung vụ nắm chặt trong tay."
Nếu người không có tâm cơ ngồi lên vị trí này, chỉ sợ ngồi chưa ấm chỗ đã bị đuổi xuống.
- "Ta đã suy nghĩ lúc nãy rồi, chúng ta không thể ăn không trả tiền, cũng nên để Hoàng Quý phi nếm thử mùi vị mất nắm gạo mới đúng."
Bảo Lạc chưa bao giờ để người khác khi dễ nàng mà toàn thây trở ra.

Đối với Hoàng Quý phi thì càng không thể! Hoàng Quý phi dám can đảm tính kế mẫu hậu của nàng, nàng đương nhiên phải khiến Hoàng Quý phi trả giá, để cho Hoàng Quý phi biết các nàng không phải quả đào mềm, có thể để nàng tự ý nắn bóp.
- "Muội muội, ngươi có ý kiến gì?" Thái tử nhìn về phía Bảo Lạc.
- "Bảo Lạc, ngươi đừng làm xằng bậy.

Địa vị của Hoàng Quý phi trong cung vững chãi, không thể dễ dàng dao động.

Trang thị cùng Huệ tần muốn tính kế nàng đều bị phản tác dụng, ngươi trăm ngàn lần đứng đối đầu với nàng." Hứa Hoàng hậu vẻ mặt lo lắng.
- "Mẫu hậu yên tâm đi, ta từ trước đến nay không làm việc ta không nắm chắc.


Chuyện này nếu làm thỏa đáng, không chừng chúng ta có thể dùng Huệ tần và Hoàng Quý phi làm đá kê chân, củng cố địa vị của mẫu hậu."
Thái tử nghe lời của nàng, đăm chiêu.

"Ngươi nói là.."
- "Trong cung vì sao lại có hiện tượng náo loạn như thế này? Chính là bởi vì phi tần lạm dụng quyền lực.

Phụ hoàng thiên sủng phi tần, vắng vẻ Trung cung Hoàng hậu chính là nguyên nhân.

Chuyện lần này cho chúng ta một bài học: Loại hiện tượng này cũng nên sửa đổi một chút."
Bảo Lạc cùng Thái tử nhìn nhau, trên mặt tràn đầy nghiêm túc.
- "Không sai, là thời điểm nên để tất cả mọi thứ trở về chủ nhân chính thống.

Hôm nay ở thọ yến của Hoàng tổ mẫu, không ít Ngự sử đã nhìn thấy hiện tượng trong cung.

Nghĩ đến trong lòng bọn hắn đã có chút ý tưởng, ta nên dẫn dắt bọn hắn một chút, để bọn hắn khuyên can phụ hoàng."
- "Đúng là như thế.

Chuyện bên ngoài ta không hiểu hết, làm phiền Thái tử ca ca quan tâm nhiều hơn."
- "Muội muội khiêm nhường rồi.

Muội muội nếu là nam tử chắc chắn sẽ mạnh hơn ta, muội muội của ta là tiểu phúc tinh."
Có lẽ là cảm thấy kế này có thể làm, Thái tử vội vàng đi nói chuyện với phụ tá.

Chuyện này vừa mới xảy ra nên phải chuẩn bị thật sớm khiến Chiêu Đức Đế cùng Hoàng Quý phi trở tay không kịp.
Trung cung và Đông cung không cần lời xin lỗi mờ mịt của Chiêu Đức Đế, bọn họ chỉ cần Chiêu Đức Đế thật sự hứa hẹn, dùng lời hứa đó để củng cố địa vị của Hứa Hoàng hậu, vãn hồi uy nghi của Hứa Hoàng hậu đã bị Chiêu Đức Đế và Thái hậu đánh mất trước mặt mọi người.
Ngày thứ hai liền có vài quan viên dâng tấu chương nói về chuyện này.
Cát Ngự sử buộc tội Trang thị, Huệ tần cùng Hoàng Quý phi làm loạn hậu cung, đồng

thời tiến lời nói.

- "Trong cung có yêu phi làm loạn, bại hoại triều cương, nếu không tiến hành nghiêm trị, không thể phục chúng.

Nếu không làm gương, việc này không thể triệt để kết thúc, thỉnh Hoàng thượng nghiêm trị ba yêu phi.

Nay Trang thị đã bị cách chức làm thứ dân, không biết Hoàng thượng chuẩn bị xử lý Huệ tần cùng Hoàng Quý phi như thế nào?"
Chiêu Đức Đế vừa nghe lời này liền đau đầu, Trang thị hiện đã bị giáng làm thứ dân cũng không còn hình phạt nào nặng hơn, không có gì để nói.
Huệ tần nơi đó cũng đã bị Chiêu Đức Đế xử lý, từ phi vị xuống tần vị, đối với Huệ tần mà nói, hình phạt này không hề nhẹ, huống chi Huệ tần bị cấm túc không thời hạn.

Đừng nói ba năm, năm năm, chỉ sợ cả đời nàng cũng không ra ngoài được, còn muốn phạt như thế nào? Chẳng lẽ muốn giống như Trang thị? Tội Huệ tần phạm phải đến cùng so ra kém Trang thị mưu hại Hoàng nữ, canh chừng hành tung của Hoàng đế.

Huống hồ nàng còn đang nuôi dưỡng một Hoàng tử, vì cố kỵ Lục Hoàng tử, hắn không thể nào dễ dàng phế đi.
Về phần Hoàng Quý phi chính là người bị phạt nhẹ nhất.

Trực tiếp mưu hại Bảo Lạc là Ngũ Công chúa, Hoàng Quý phi cùng lắm chỉ chịu tội quản nữ nhi không nghiêm, tội danh lớn nhất của nàng chỉ là canh chừng hành tung của Hoàng đế.

Hành vi phạm tội này đương nhiên kém hơn Trang thị cùng Huệ tần.
Ba người tình huống bất đồng, như thế nào có thể quơ đũa cả nắm?
Cát Ngự sử nhìn thấy thần sắc Chiêu Đức Đế, bổ sung thêm.
- "Đương nhiên, Hoàng thượng nếu muốn thiên vị yêu phi nào, thần không có gì để nói.

Bất quá, Trang đại nhân bên cạnh nhi thần chắc chắn có lời muốn nói."
Chiêu Đức Đế nhìn thoáng qua Trang đại nhân đúng phía dưới không lên tiếng nữa.

Vài vị phi tần phạm sai lầm chỉ có Trang thị bị biếm làm thứ dân, hắn cảm thấy khi đối mặt với Trang đại nhân, hắn vẫn có chút khó khăn.
Một lát sau, hắn mới nói.
- "Trẫm nghe nói Trang thị trong lãnh cung đã biết hối cải, mỗi ngày vì trẫm cùng Bảo Lạc cầu phúc, coi như thành tâm.

Thêm một thời gian, trẫm liền cho nàng ra ngoài, phong làm Trang tần."
Đại ngộ này, cũng không kém Huệ tần.
Trang đại nhân mặt không thay đổi nói.

"
Vi thần thay nữ nhi bất hiếu đa tạ Hoàng thượng, đa tạ Hoàng thượng cho nàng một cơ hội sửa sai."
Ánh mắt Cát Ngự sử nhìn về Chiêu Đức Đế có chút thất vọng.


Hắn không hề nghĩ đến, Chiêu Đức Đế tình nguyện giảm bớt hình phạt đối với Trang thị, cũng nhất quyết không phạt thêm Huệ tần cùng Hoàng Quý phi.

Huệ tần thì thôi, nhưng mấu chốt là Hoàng Quý phi vẫn còn ngồi trên vị trí phó Hậu!
Hoàng Quý phi một ngày còn ngồi trên vị trí này đối với Trung cung chính là mối đe dọa lớn nhất, một nho sĩ như Cát ngự sử chính là nhìn nàng không vừa mắt.

Dù Hoàng Quý phi không sai, Cát Ngự sử cũng có thể làm cho nàng có sai.

Chứ nói chi là nàng lần này thực sự có tội.
- "Hoàng thượng, lão thần cũng có lời muốn nói." Trịnh ngự sử đứng dậy.
Đây là một vị đại thần lâu năm, dầu muối không tiến, cứng mềm không ăn, năm đó từng bởi vì khiến Nhiếp Chính Vương quy chính dưới gối Chiêu Đức Đế mà thành danh, quả nhiên là một đại thần liêm chính.

Vì hắn có công trạng, ngày thường Chiêu Đức Đế cũng cho hắn ba phần mặt mũi.

Lúc này, Chiêu Đức Đế vừa thấy Trịnh Ngự sử đứng ra liền cảm thấy đau đầu.

Vừa thấy sắc mặt của Trịnh Ngự sử, hắn liền biết Trịnh Ngự sử sẽ không nói cái gì dễ nghe.
Trịnh Ngự sử cũng sẽ không quản Chiêu Đức Đế đang nghĩ cái gì, là một nho sĩ chính thống, hắn đã sớm không thích nhìn hậu cung của Chiêu Đức Đế tôn ti không phân, đích thứ không rõ.

Từ trước hậu cung không có phát sinh chuyện gì, hắn còn miễn cưỡng giả câm vờ điếc.

Nhưng hôm nay, hậu cung đem chuyện này lên đến thọ yến của Thái hậu, hắn còn có thể đứng nhìn?
- "Thần thấy Hoàng thượng đang trở thành một hôn quân, sủng thiếp diệt thê, không biết tu thân, thiếu đạo đức, thiên vị yêu phi, nội bộ mâu thuẫn, không có quân uy!"
Lời nói này, khiến các đại nhân ồ lên kinh ngạc.
Đã sớm biết Trịnh Ngự sử là người cố chấp liều mạng, nhưng ai cũng chưa từng dự đoán được lá gan của Trịnh Ngự sử lại lớn như vậy, dám nói thẳng mặt Hoàng đế!
Chiêu Đức Đế nghĩ Trịnh Ngự sử sẽ chỉ giống Cát Ngự sử khuyên hắn mấy câu, chỉ là ngôn từ sẽ cứng rắn hơn Cát Ngự sử.

Nhưng hắn vạn lần không nghĩ đến, Trịnh Ngự sử không có đề cập tới phi tần hậu cung, mà trực tiếp đánh lên đầu hắn!
- "Tu thân, tề gia, trị quốc, mới có thể phục chúng, Hoàng thượng ngay cả tu thân tề gia cũng không làm được, nói cái gì đến trị quốc bình thiên hạ?"
"Lúc trước khi Hoàng thượng kế vị, người đã nói muốn làm một minh quân.

Nhưng Hoàng thượng xem thử người bây giờ mê luyến nữ sắc, thiên vị yêu phi, đây là hành động của một minh quân sao?"
Trịnh Ngự sử ở phía dưới quả quyết nói, Chiêu Đức Đế ở phía trên mặt tái mét.[/SIZE].


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện