Trong chớp mắt đã đến ngày Trung thu, trong cung cũng bắt đầu náo nhiệt.
Hậu cung, các nhóm phi tần đều nhận được ban thưởng của Chiêu Đức Đế, bất luận là nhiều hay ít, cũng là điềm tốt, tự nhiên khiến mỗi người vui vẻ hẳn lên.
Chu quý phi ở Trường Xuân cung bên này lại có chút cô tịch.
Năm nay, Chu quý phi bị cấm túc đã tròn ba năm, vừa mới được giải cấm.
Đối với nàng mà nói, đây là cái Trung thu đầu tiên sau khi được bài trừ lệnh cấm túc.
Trong thời gian cấm túc, nàng lặng lẽ vượt qua ba cái tết Trung thu quạnh quẽ không có ban thưởng, không có bọn nhỏ vui đùa, không có cung yến, chỉ có Thanh Đăng Cổ Phật, cùng với một ít nô tài.
Thời gian ba năm tưởng chừng như cái búng nhẹ tay lướt qua, chỉ có Chu quý phi mới biết, trong khoảng thời gian này, có rất nhiều thứ thay đổi.
Tỉ như không có Chu quý phi cản tay, Hứa hoàng hậu lợi dụng ba năm thời gian này, hậu cung đã đứng vững bước chân.
Tỉ như, bọn trẻ nguyên bản vốn là những người thân nhất của nàng, bọn nhỏ hiện giờ thấy nàng đều cảm giác như xa lạ.
Lại tỉ như, trong hậu cung này, một thế hệ mỹ nhân mới thay thế những người cũ.
Bây giờ, trong hậu cung, người mà Chiêu Đức Đế sủng ái nhất đã không còn là Chu quý phi ngày xưa nữa, thay vào đó là Thụy tần - người mới tiến cung trẻ, đẹp.
Chiêu Đức Đế đối với Chu quý phi mặc dù không sủng ái nàng như ngày xưa nữa, nhưng đến cùng vẫn còn có chút tình cảm.
Đáng tiếc, mấy lần đi tới Trường Xuân cung của Chu quý phi, đều bị nàng lấy lý do thân thể khó chịu, thời gian dài tình cảm đối với nàng càng phai nhạt đi.
Mặc Trúc ở bên cạnh gấp đến độ dậm chân:
- "Chủ tử tốt của ta ơi, ngài đây là đang làm cái gì vậy? Khó lắm mới được Hoàng Thượng đến, ngài làm sao còn đem đẩy Hoàng Thượng ra phía ngoài vậy? Bây giờ trong cung này, một đám người bám riết lất Hoàng Hậu bên kia, nếu không thì lại chạy sang nịnh nọt Thụy tần bên kia, có ai còn nhớ rõ ngài mới là người cai quản lục chỉ đứng sau Thái hậu cùng Hoàng hậu đây?"
Chu quý phi nhìn hai tay của mình, quả nhiên là đã trở nên có một chút thô ráp.
Ba năm này, nàng cũng bỏ bê bảo dưỡng.
Lại nói cung nhân ở Trường Xuân cung thấy Chu quý phi bị thất sủng liền sinh hai lòng, cũng không thành thật làm việc.
Chu quý phi trong thời gian bị cấm túc cũng không có bảo dưỡng tốt, đôi tay tự nhiên cũng không còn bóng loáng, mịn màng như ngày trước nữa.
Cũng may khuôn mặt của nàng vẫn là không có nhiều biến hóa.
Nếu không, nàng cũng không dám xuất hiện trước mặt Chiêu Đức Đế nữa.
- "Có nhớ hay không thì cũng có cái gì quan trọng? Trong cung vốn chính là như vậy, chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người cũ khóc."
- "Chủ tử, ngài nhưng trăm triệu lần không thể có loại suy nghĩ này a, hiện giờ, vài vị tiểu chủ tử còn ở bên ngoài chịu khổ như vậy.
Nếu bây giờ ngài liền không tranh sủng thì các tiểu chủ tử nên làm cái gì bây giờ?"
Mặc Trúc liên tục khuyên nhủ.
Chu quý phi đối với Mặc Trúc nói:
- "Phục sủng là điều chắc chắn phải làm, bất quá không phải là thời gian này.
Hiện tại, còn chưa đến thời cơ.
Hoàng Thượng lúc trước bởi vì thiên vị bổn cung, đã bị Trịnh ngự sử thà chết can gián, chỉ sợ ngoài miệng không nói, trong lòng cũng là bực bổn cung.
Bổn cung nếu như không đem khối tâm bệnh này từ trong lòng Hoàng Thượng rút ra, ngày sau, chỉ cần có người khác ở trước mặt Hoàng thượng châm ngòi, Hoàng Thượng liền sẽ đối với bổn cung sinh ra khúc mắc."
- "Chủ tử, hiện giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Trịnh ngự sử kia thật là ăn no rảnh rỗi, không có việc gì làm nên mới tìm việc để bới móc.
Nếu không phải bọn họ, nương nương căn bản không cần chịu khổ ba năm này!"
Mặc Trúc trong mắt tràn đầy ý nghĩ oán hận.
- "Đây là chỗ tốt của thân phận chính thất.
Chẳng sợ Hứa thị sinh hoạt không tốt bằng bổn cung, chỉ dựa vào thân phận trung cung Hoàng Hậu, lại được một đám mọt sách ủng hộ mềm cứng, dầu muối đều không ăn.
Bổn cung luôn cho rằng, năm đó bổn cung chỉ kém Hoàng Hậu một cái danh phận, nhưng từ khi bổn cung bị cấm túc tại nơi này, bổn cung mới biết được, bổn cung mười phần sai!"
- "Kia, chẳng lẽ người đang tính toán là.." Mặc Trúc thử tính hỏi.
- "Đi một bước, xem một bước trước đã.
Hiện giờ, bổn cung lại sẽ không để ý." Chu quý phi trong mắt hiện lên một tia lãnh quang.
- "Hoàng Thượng, nơi này hoa cúc vừa vặn nở, không bằng người vào trong lương đình nghỉ ngơi, thưởng hoa một hồi.
Nô tài nhớ kỹ trước kia a, ngài thích nhất là ở chỗ này ngắm hoa, nói hoa trong ngự hoa viên không nở đẹp, liền đến chỗ này ngắm hoa, hoa cúc nơi này là nở to và đẹp nhất."
Một tên thái giám đứng trước mặt Chiêu Đức Đế, nghiền ngẫm tâm tư Chiêu Đức Đế, nói.
Từng đóa hoa cúc tranh nhau nở rộ với những màu sắc khác nhau, từ xa nhìn lại, tựa như những dải lụa đa màu sắc trông rất đẹp mắt.
Chiêu Đức Đế nhìn một màn này, có chút cảm khái, nói:
- "Nhớ lại thì hàng năm trẫm đều cùng quý phi thường tới chỗ này thưởng cúc.
Quý phi nữ tử tài hoa, dưới ngòi bút của nàng, hoa cúc càng trở nên thanh lịch đoan chính, ngạo nghễ sừng sững, người bên ngoài so ra lại kém hơn nàng rất nhiều.
Nàng xưa nay vốn là một nữ tử có linh tính, chỉ tiếc, tính tình nàng có chút bướng bỉnh."
Vừa nghĩ tới mình đi tìm Chu quý phi lúc, Chu quý phi lần lượt đem mình đẩy ra phía ngoài tràng cảnh, Chiêu Đức Đế liền không khỏi sinh buồn bực, ngay cả trước mắt thưởng đã quen hoa cúc, nhìn xem tựa hồ cũng không có xinh đẹp như vậy.
Tiểu thái giám cúi thấp đầu, tròng mắt nói:
- "Theo thần thấy quý phi nương nương chỉ là sợ làm liên lụy tới ngài, lúc này mới cùng ngài giữ một khoảng cách nhất định.
Hoàng thượng là thiên hạ chi chủ, trong hậu cung này, các nương nương ai mà không khát vọng được lọt vào mắt xanh của người? Quý phi nương nương lúc trước cùng Hoàng Thượng tình cảm sâu đậm, người nương nương coi trọng nhất là Hoàng Thượng.
Nếu như nàng cảm thấy mình đối với thanh danh của Hoàng Thượng có trướng ngại, đối với Hoàng Thượng xa lánh một chút là vô cùng có khả năng.."
Chiêu Đức Đế nhíu lông mày, dần dần trầm tĩnh lại:
- "Ngươi nói ngược lại là có mấy phần đạo lý."
Cùng Chu quý phi tiếp xúc mấy lần, Chiêu Đức Đế rõ ràng có thể cảm giác được, Chu quý phi đối với mình là thực lòng muốn tiếp cận mình.
Chính là bởi vậy, hắn mới không rõ vì sao Chu quý phi sẽ một lần lại một lần cự tuyệt mình thân cận.
Bây giờ xem ra, Chu quý phi có lẽ thật là vì mình nên mới ẩn nhẫn như vậy.
May mà mình còn tưởng rằng là lòng nàng mang oán giận nên mới đối với mình lạnh nhạt như vậy.
Nếu thật là như vậy thì những ngày này, Chu quý phi có biết bao nhiêu khổ a..
Nghĩ đến chỗ này, Chiêu Đức Đế cũng nhịn không được nữa, nói:
- "Bãi giá Trường Xuân cung."
Nhưng mà khi đến Trường Xuân cung, Chiêu Đức Đế lại nhìn thấy Thụy tần đang cùng Chu quý phi đối mắt.
Thụy tần tuổi trẻ mỹ mạo giống như một đóa hoa nở đang vào lúc nở rộ đẹp nhất, trên thân tràn đầy hương thơm, cũng tràn đầy ngạo khí.
Đối với Chu quý phi đã từng là sủng phi, Thụy tần đã rất hiếu kì, lại mang theo một chút địch ý.
- "Nghe nói lần này quý phi tỷ tỷ đến bánh Trung thu cũng không có nhiều, muội muội nghĩ đến, Hoàng Thượng vừa mới ban thưởng muội muội không ít bánh Trung thu, muội muội liền đặc biệt mang tới đây đưa cho tỷ tỷ, tỷ tỷ