Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía tên thái giám kia.
Tên kia thái giám liên tục xua tay:
- "Hoàng Thượng, cho dù nơi này có vết máu thì cũng không thể thuyết minh điều gì nha? Không chừng là ai không cẩn thận đi đến nơi này bị trật chân nên bị ngã, bị viên đá đập vào nên mới có vết máu nga?"
Lời này nói ra thật sự vô lực, khuôn mặt hắn tái nhợt, có ai sẽ vô duyên vô cớ đi đến loại địa phương này đây?
- "Thật đúng là chết cũng không hối cải.
Phụ hoàng, nhi thần xem ra, không bằng lột giày của tên thái giám này ra nhìn xem dấu giày cùng dấu chân có phải khớp hay không cũng liền biết hắn có đến địa phương này hay không nha."
- "Bây giờ để xem đến tột cùng là hắn có phải là người sát hại Vinh phi nương nương và Mạt Hương hay không, chúng ta có phải hay không cũng nên mang giày của Vinh phi nương nương cùng Mạt Hương đến đây để đối chiếu, xác nhận với dấu giày liền biết ngay."
Bảo Lạc vừa dứt lời, lập tức có binh lính thị vệ liền đem tên thái giám kia khống chế, lột giày của hắn, hướng trên mặt đất nhấn một cái.
Ấn ra tới dấu giày, quả nhiên cùng với một hàng dấu giày trên đất giống nhau như đúc.
Mọi người đối với những phân tích của Bảo Lạc tức khắc liền tin đến tám phần.
Tuy nói còn chưa có kiểm tra thực hư xem hai dấu giày nhỏ xinh kia đến tột cùng là của ai, nhưng các nàng trong lòng ít nhiều đã có chút tin tưởng hai dấu chân náy chính là của Vinh phi cùng cung nữ Mạt Hương.
Nếu như không phải thì trong hai ngày này còn có ai xuất hiện tại nơi này đâu?
Nhìn những dấu chân này chính là gần đây mới có, nếu thật là có từ lâu rồi thì gió thổi, cũng như là lớp bùn này phía trên dấu chân tự nhiên cũng sẽ không còn lưu lại xuống dưới như thế này nữa.
Thật may là Trường Thọ công chúa kịp thời tìm được chứng cứ này, nếu không chỉ sợ Vinh phi liền thật sự là chết không minh bạch.
Mọi người chung quanh nhìn về phía Bảo Lạc, trong ánh mắt tràn đầy kính nể.
Trong đó, Thụy Tiểu Nghi lại càng là như vậy.
Đối với Thụy Tiểu Nghi mà nói, cung nữ bên người đều phản bội chính mình, nàng đã không còn có thể trông cậy vào ai có thể giúp nàng chứng minh mình trong sạch, nhưng ai có thể ngờ đến, sau khi Bảo Lạc tham dự vào chuyện này, hết thảy đều được giải quyết.
Lúc này, ở trong lòng Thụy Tiểu Nghi, thân mình tinh tế nhỏ gầy của Bảo Lạc thập phần cao lớn.
Một lát sau, giày của Vinh phi cùng Mạt Hương đều được mang tới.
Trải qua quá trình khám xét, lấy dấu giày thử nghiệm, quả nhiên là dấu chân của chủ tớ Vinh phi cùng Mạt Hương.
Chiêu Đức Đế khuôn mặt tràn đầy hàn khí lành lạnh.
Thiếu chút nữa thì..
thiếu chút nữa thì..
hắn lại bị người khác vừa ăn cướp vừa la làng che mắt hắn.
Ai có thể nghĩ đến lại có người dám ở trong hoàng cung công nhiên mưu sát phi tần, xong việc, còn có ý đồ giá họa cho một vị phi tần khác?
- "Đem hắn đi cho trẫm, cẩn thận thẩm vấn hắn thật kỹ! Cần phải hỏi rõ ra tên đồng phạm của hắn là đến tột cùng là ai nữa!"
Tên thái giám kia cùng cung nữ bên người Thụy Tiểu Nghi liền bị che miệng kéo đi xuống.
Trong chốc lát, cách đó không xa liền truyền đến tiếng bản tử đánh vào da thịt thanh âm thật dọa người, cùng với tiếng tên thái giám kêu rên..
Tên cung nữ phản bội Thụy Tiểu Nghi nghe được thanh âm kêu rên của tên thái giám truyền đến không khỏi co rúm lại một chút.
Tên cung nữ này có tên gọi là Hồng Hạnh, cùng Hồng Lăng trước kia đều được Thụy Tiểu Nghi coi trọng.
Ngày xưa ở trong cung hành tẩu, lấy danh nghĩa cùng tên tuổi Thụy Tiểu Nghi càn rỡ khắp nơi.
Nhưng từ khi Hồng Lăng được Thụy Tiểu Nghi để mắt, liền dần dần được thay thế vị trí của Hồng Hạnh, trở thành đệ nhất tâm phúc bên người của Thụy Tiểu Nghi.
Được Hồng Lăng khuyên bảo, Thụy Tiểu Nghi ngày thường hành sự trầm ổn hơn rất nhiều.
Sau lại có một lần, Hồng Hạnh bị Hồng Lăng bắt được ở bên ngoài cáo mượn oai hùm, bị Thụy Tiểu Nghi hung hăng trách phạt Hồng Hạnh một hồi, nói Hồng Hạnh ở bên ngoài làm bại hoại thanh danh của nàng.
Từ đó về sau, Hồng Hạnh liền càng thêm oán hận Thụy Tiểu Nghi.
Hồng Hạnh cảm giác sâu sắc được rằng bản thân mình ở bên người Thụy Tiểu Nghi không được trọng dụng, liền có ý tưởng đổi một vị chủ tử khác cho mình.
Đúng vào lúc này, chủ tử chức cao chủ động đối với nàng để tâm, nàng há có thể không mừng rỡ như điên? Nếu nàng vì vị chủ tử kia làm tốt đại sự, lập công lớn, ngày sau, nàng không phải liền được điều đến bên người vị nào đó làm tâm phúc cung nữ hay sao?
Sau đó, hy vọng của nàng tới có bao nhiêu mau, thì ảo ảnh tiêu tan tới liền có bấy nhiêu mau.
Ở thời điểm tên thái giám kia bị người bắt được nhược điểm, Hồng Hạnh liền biết nàng xong rồi.
Sớm biết như vậy, nàng không nên si tâm vọng tưởng.
Nếu là không làm những việc đó, tuy rằng không có tiền đồ tốt nhưng ít nhất nàng còn giữ được tính mạng a.
Người phụ trách trông coi Hồng Hạnh nhân từ nói:
- "Nhìn thấy không? Đây là kết cục của những kẻ dám mưu hại chủ tử.
Có một số người tự cho mình là làm được việc, có thể che giấu chủ tử, nhưng lại không nghĩ tới, bọn họ làm hết thảy đều bị chủ tử xem ở trong mắt.
Chủ tử chỉ là muốn nhìn một chút bọn họ rốt cuộc có hay không nói thật hay không thôi! Ở trước mặt các vị chủ tử lại dám khoe khoang mình thông minh, đó là đi tìm chết!"
- "Ngươi nghĩ vì sao màn này lại không để những người thân tín động thủ mà phải dùng tới các ngươi? Chẳng lẽ, người nọ là thật sự muốn đem các ngươi bồi dưỡng thành thân tín của nàng? Đừng mơ tưởng, người nọ là muốn đem các ngươi trở thành kẻ chết thay mà thôi! Một khi xuất hiện điều gì không thích hợp, có hại cho bản thân, người nọ liền đem các ngươi làm kẻ thế tội, mà nàng chính mình còn có thể kê cao gối mà ngủ ngon lành nha."
- "Như thế nào, đã tới tình trạng này rồi, ngươi còn muốn vì người kia mà giữ kín như bưng hay sao?"
Người nọ lắc lắc đầu:
- "Ta thật là cảm thấy các ngươi vì nàng mà trả giá thật không đáng giá.
Nếu là ngươi thức thời, có lẽ, ta còn có thể hướng Hoàng Thượng cầu tình, đối với ngươi xử lý nhẹ tay một chút.."
- "Ta nói! Ta nói! Người sai bọn ta đem Vinh phi nương nương đẩy xuống nước không phải là Thụy Tiểu Nghi, Thụy Tiểu Nghi chỉ cùng Vinh phi nương nương chào hỏi một tiếng liền đi rồi.
Ta cũng không biết đến tột cùng là ai động tay, nhưng ta biết người chân chính mưu hại Vinh phi nương nương người chính là Lý vinh hoa!"
- "Lý vinh hoa? Ngươi nhưng có cái gì chứng minh? Nói miệng không bằng đưa ra chứng cứ, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ không tin tưởng."
Hồng Hạnh liền đem đầu gật gật như gà con mổ thóc:
- "Có có, ta có lưu lại một cây trâm Lý vinh hoa tăng cho ta làm tín vật."
Giờ này khắc này, Hồng Hạnh trong lòng tràn ngập hận ý đối với Lý vinh hoa.
Nếu không phải nàng biết Lý vinh hoa là người bên cạnh Chu quý phi - sủng phi đắc ý nhất hậu cung, nếu không phải Lý vinh hoa dùng tín vật để tiếp cận nàng, khiến nàng mộng tưởng đẹp thì nàng sao lại dễ dàng như vậy nhượng bộ? Đều do Lý vinh hoa, nàng hết thảy