"Thất điện hạ sốt đã nhiều ngày như vậy, chủ tử chính có một chút thời gian rảnh liền đến canh giữ ở trước giường của ngài, chỗ nào đều cũng không muốn đi.
Ngài hôn mê không tiện ăn cơm, chủ tử liền tự mình xuống bếp làm chút canh bổ dưỡng cho ngài, một ngụm một ngụm rót vào trong miệng của ngài.
Ngài uống canh xong, chủ tử mới có tâm tình ăn mấy miếng cơm.
Chủ tử đối với ngài cũng chính là dốc hết tim phổi a." Tâm phúc Mặc Trúc ở bên người Chu quý phi ở một bên nói.
Có những lời nói Chu quý phi không tiện mở miệng, các nàng làm nô tỳ liền phải giúp đỡ Chu quý phi nói ra.
Các nàng phải để Thất hoàng tử biết chủ tử của các nàng đối tốt với tiểu chủ tử thế nào mới được.
- "Rốt cuộc cũng là mẫu tử ruột thịt, tuy rằng mấy năm bị tách ra, nhưng ngài một khi có chuyện gì, chủ tử vẫn cực kỳ lo lắng cho ngài."
Cung nữ Mặc Cầm cũng đi theo hát đệm.
Mấy ngày nay đều là Mặc Cầm ở bên hầu hạ Thất hoàng tử hôn mê.
Mặc Cầm tuy không bằng Mặc Trúc được Chu quý phi nể trọng, nhưng cũng biết, tâm nguyện lớn nhất của Chu quý phi chính là có thể đem tâm của Thất hoàng tử mang trở về.
Nếu đã như vậy, nàng phải để Thất hoàng tử biết, tuy rằng không có một cái dưỡng mẫu thương yêu, nhưng tiểu chủ tử vẫn còn có một mẫu thân ruột thịt đau hắn, cùng quan tâm hắn.
Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ như vậy, lúc này lại thương tâm đến mức đổ bạnh, nếu là Chu quý phi cẩn thận chăm sóc, ôn nhu trấn an, dần dà, tự nhiên liền có thể đem tâm của Thất hoàng tử cấp trở về.
- "Các ngươi nói chuyện này ra để làm gì? Bổn cung chỉ cần tiểu thất dưỡng bệnh thật tốt là được, những thứ khác đều đã không quan trọng."
Thất hoàng tử rũ đôi mắt xuống, hắn đương nhiên biết Mặc Cầm, Mặc Trúc ở trước mặt hắn nói ra một phen lời nói này là vì cái gì.
Chính là hắn hiện tại thật sự không muốn cùng chủ tớ Chu quý phi kẻ xướng người họa.
Mẫu phi của hắn thây cốt còn chưa lạnh đâu, Chu quý phi cứ như vậy vội vã cùng hắn trình diễn một màn mẫu từ tình thâm thật sự thích hợp sao?
- "Tiểu thất, ngươi chính là vẫn còn mệt hay sao?"
Chu quý phi thực mau liền nhận thấy được thần sắc sa sút cùng ánh mắt mệt mỏi của Thất hoàng tử, nói:
- "Đều do mẫu phi, thây ngươi tỉnh lại ta quá hưng phấn, liền lôi kéo ngươi nói này nói kia, đã quên tiểu thất chúng ta hiện tại vẫn còn bệnh."
- "Tiểu thất, ngươi ngủ một lát đi, mẫu phi nhìn ngươi ngủ.
Chờ ngươi ngủ rồi, mẫu phi lại đi."
Chu quý phi dùng ánh mắt từ ái mà nhìn Thất hoàng tử:
- "Trong chốc lát ngươi tỉnh lại, mẫu phi sẽ tự mình làm canh gà cho ngươi uống."
Thời điểm này, Chu quý phi một lòng muốn đạt được hảo cảm người nào đó thật sự là quá dễ dàng.
Ánh mắt của nàng chân thành, tha thiết như vậy; nàng là một người mẫu thân ôn nhu mà ấm áp, nàng quan tâm hài tử thật cẩn thận, tỉ mỉ như vậy.
Giờ phút này, ngay cả Thất hoàng tử cũng không thể phân biệt được Chu quý phi đối với bản thân mình là có vài phần là thiệt tình hay xuất phát từ ích lợi riêng mà suy xét.
Thất hoàng tử đột nhiên rất muốn thấy rõ, Chu quý phi đến tột cùng có thể có bao nhiêu gương mặt bất đồng đây.
Trước mắt người khác có phải hay không chính là dùng gương mặt ôn nhu, từ ái như vậy, đôi tay vì hắn dịch góc chăn, lại cũng chính là đôi tay giết chết mẫu phi của hắn?
Thất hoàng tử rất muốn trực tiếp đem nghi vấn của mình nói ra, rất muốn tự mình đi tra xét chân tướng.
Nhưng từ khi mẫu phi hắn qua đời một khắc kia, hắn liền biết hắn đã mất đi tư cách để tùy hứng rồi.
* * *
Chiêu Đức Đế tuy rằng vì sự kiện của Lý vinh hoa mà vẫn còn hoài nghi Chu quý phi, gần đây đối với Chu quý phi mặt sưng mày xỉa, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là quan tâm nhi tử của chính mình.
Tới Trường Xuân Cung thăm Thất hoàng tử vài lần, Chiêu Đức Đế đối với biểu hiện của Chu quý phi thập phần vừa lòng:
- "A Lam, ngươi đem tiểu thất chiếu cố rất khá."
Nghe vậy, Chu quý phi lén lút đỏ vành mắt, nàng quay đầu đi chỗ khác, không cho Chiêu Đức Đế xem bộ dáng chính mình lúc này chật vật cỡ nào, lại không biết, bộ dáng kia của nàng lại càng thêm chọc người thương tiếc:
- "Hoàng Thượng, ngài đã bao lâu rồi không có gọi tên khuê danh của thần thiếp?"
Chiêu Đức Đế thở dài, đem Chu quý phi ôm vào trong lòng ngực.
Chu quý phi gắt gao nắm chặt vạt áo của Chiêu Đức Đế như là sợ ngay sau đó sẽ mất đi vĩnh viễn, bộ dáng lo được lo mất mất này càng khiến Chiêu Đức Đế thêm đau lòng:
- "A Lam.."
Chu quý phi lau khô hai hàng nước mắt trên má, từ trong lòng ngực Chiêu Đức Đế lui ra, hướng tới Chiêu Đức Đế hành lễ:
- "Thần thiếp nhất thời cầm lòng không đậu..
Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."
- "Tiểu thất vốn chính là cốt nhục của thần thiếp, chiếu cố tiểu thất thật tốt là bổn phận của thần thiếp, thần thiếp không dám kể công.
Những ngày gần đây, tiểu thất đứa nhỏ này buồn bực không vui, nghĩ đến còn đang đau lòng vì cái chết của Thục phi tỷ tỷ đi.
Hoàng Thượng không bằng người đi vào bồi tiểu thất nói một vài lời.
Tiểu thất xưa nay kính trọng Hoàng Thượng nhất, nếu là Hoàng Thượng trấn an hắn vài câu, nhất định so với thần thiếp nói một trăm câu đều hữu dụng hơn."
Tại đây một khắc, Chiêu Đức Đế đối với Chu quý phi hoài nghi rút đi không ít.
Một người mẫu thân quan tâm hài tử của mình như vậy hẳn là không đến mức làm ra sự việc giết người đoạt sủng đi.
Rốt cuộc ai cũng đều biết, nếu làm như vậy sẽ khiến Thất hoàng tử thập phần thương tâm.
Chiêu Đức Đế thậm chí còn suy nghĩ, nếu là chính mình lúc ấy ân chuẩn để Chu quý phi đem Thất hoàng tử mang về Trường Xuân Cung nuôi dưỡng, có phải hay không liền sẽ không phát sinh sự việc làm cho người ta tiếc nuối, Thục phi có phải hay không lúc này còn có thể sống được tốt hơn, Thất hoàng tử cũng có thể có hai người mẫu phi yêu thương hắn.
Nghĩ như vậy Chiêu Đức Đế cũng không biết phải đối với một người làm mẫu thân mà nói là tuyệt đối sẽ không đem hài tử của chính mình chắp tay nhường lại cho người khác.
Lúc ấy nếu là Chiêu Đức Đế thật sự để Chu quý phi đem Thất hoàng tử mang về Trường Xuân Cung, Thục phi sẽ liều mạng ngăn cản.
Chu quý phi muốn đem Thất hoàng tử mang đi?
Thất hoàng tử nhìn xuyên qua song cửa sổ nhìn đến Chiêu Đức Đế cùng Chu quý phi đang một màn an ủi lẫn nhau, trong lòng chỉ cảm thấy châm chọc lợi hại.
Cái người cần an ủi chân chính kia còn hôn mê nằm trên giường, hai người kia hiện giờ như vậy, lại xem như cái gì? Tự mình thỏa mãn sao?
Từ trước đến giờ, Thất hoàng tử thập phần sùng bái Chiêu Đức Đế người phụ hoàng này.
Vì để được Chiêu Đức Đế khen một câu, Thất hoàng tử có thể liều mạng mà đọc sách, biểu hiện đến so với các vị hoàng huynh còn muốn tốt hơn.
Nhưng