Các thái y y thuật cao minh, hơn nữa có những dược liệu trân quý cuồn cuộn không ngừng mà hướng Trường Xuân Cung bên trong đưa tới, Ngũ công chúa Cơ Thanh Hàm cuối cùng vẫn là được cứu trở về.
Chỉ là, lần này bởi vì nàng bệnh đến quá mức nghiêm trọng, thân mình thiếu hụt đến lợi hại, ngày sau, sợ là sẽ giống ma ốm Trường thọ công chúa đi nhiều vài bước đều phải thở dốc.
Thấy Cơ Thanh Hàm thảm như vậy, Chiêu Đức Đế mặc dù tức giận như vậy nhưng cũng không thể hạ tâm đem Cơ Thanh Hàm đuổi ra.
Cơ Thanh Hàm cuối cùng như nguyện giữ lại được mạng sống cũng dần dần khỏe lại.
Không biết có phải hay không bởi vì thân thể ốm yếu, hai ba ngày đều phải uống thuốc, Cơ Thanh Hàm tính tình dần dần trở nên tối tăm hơn.
Nếu nói, từ trước nàng kiêu căng minh diễm, như một ngọn lửa sẽ thiêu người khác đến mức bỏng rát, hiện giờ nàng liền như một kẻ âm lãnh, thấy người nào không vừa mắt, liền muốn tiến lên cắn một ngụm.
Cơ Thanh Hàm mới tỉnh lại không bao lâu, các nô tỳ trong Trường Xuân Cung không ít lần đều bị nàng trách phạt qua.
Chu quý phi vốn tỏ ra bên ngoài có thanh danh tốt, sau khi nghe nói việc này liền trách cứ Cơ Thanh Hàm hồ nháo, ngược lại bị Cơ Thanh Hàm chống đối một hồi, lúc trở về liền tức giận đến gan đau:
- "Đây nào phải là nữ nhi của ta? Rõ ràng chính là một kẻ quỷ đòi nợ a!"
Mặc Trúc trong lòng tuy đối với Cơ Thanh Hàm cũng không thích lắm, nhưng nàng rốt cuộc là nô tỳ, liền nhẹ giọng khuyên bảo, nói:
- "Chủ tử bớt giận, hiện giờ, công chúa thân mình không tốt, cảm xúc không khỏi khó chịu một chút.
Ngày sau, thân mình công chúa bình phục tự nhiên sẽ tốt hơn."
Nghe xong lời khuyên giải, an ủi, Chu quý phi vẫn là lắc đầu:
- "Không, ngươi là không có nhìn đến ánh mắt kia của Hàm Nhi..
Nàng là oán hận bổn cung, oán hận người mẫu phi này, oán bổn cung không nhanh chóng đem nàng mang trở về.
Đứa nhỏ này bị bổn cung sủng hư rồi, một chút cũng không biết quan hệ lợi hại..
Nếu như bổn cung có thể nhanh chóng đem nàng thả ra ngoài thì ngươi nghĩ bổn cung có thể không làm sao?"
Mặc Trúc thầm nghĩ, ngài đương nhiên có thể làm như vậy, ngài chỉ là thấy Thất hoàng tử được Hoàng Thượng coi trọng, không muốn ở giai đoạn mấu chốt này làm Hoàng Thượng không cao hứng thôi.
Lần trước bởi vì muốn đem Ngũ công chúa trở về, trong cung mới nháo ra sự việc không chút thoải mái nào như vậy, y theo tác phong của ngài mà nói, tự nhiên liền phải chờ cho những việc này phai nhạt đi, không ai nhớ tới, ngài mới có thể một lần nữa nghĩ cách đem Ngũ công chúa màn trở về.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Mặc Trúc vẫn khuyên nhủ:
- "Mẹ con nào có thể thù lâu? Công chúa một khi khỏi bệnh, chuyển biến tốt, nàng tự nhiên là có thể hiểu được một mảnh dụng tâm lương khổ của ngài."
Chu quý phi đỡ trán đau đầu nói:
- "Ai, chỉ hy vọng như thế."
Nghĩ đến những chuyện gần đây, Nhị hoàng tử đối với nàng cũng là không nóng không lạnh, dần dần không nghe lời nàng nói, Chu quý phi sắc mặt trở nên càng tối tăm.
- "Những kẻ tiểu nhân đã ly gián tình cảm mẫu tử của bọn ta, bổn cung tất không tha cho các nàng!"
Chu quý phi trong giọng nói những kẻ tiểu nhân, tự nhiên bao gồm Huệ tần, Trang tần, Hứa hoàng hậu cùng Thụy Tiểu Nghi.
Chẳng sợ cũng không có chứng cứ chứng minh Hứa hoàng hậu cùng Thụy Tiểu Nghi có liên quan đến việc này hay không, Chu quý phi vẫn đem hai người này ghi hận trong lòng.
Nếu là Bảo Lạc ở chỗ này, nhất định phải cười nhạo một phen.
Chu quý phi quả nhiên vẫn là tính tình này, xảy ra bất kỳ chuyện gì, đều là do người khác hãm hại nàng, luôn nghĩ mình là người vô tội.
Chỉ là, Chu quý phi đại khái sẽ không minh bạch được một điều: Nhân tâm là thứ khó nắm chắc nhất trên thế giới này.
Nàng muốn đùa bỡn quyền lực cùng âm mưu liền đem những người thân cận xung quanh mang đùa bỡn căn bản chính là si tâm vọng tưởng.
* * *
- "Bảo Lạc, đây là phụ hoàng cho mang đèn lồng về cho ngươi, ngươi nhìn xem có thích không?"
Năm nay tết Nguyên Tiêu Chiêu Đức Đế rất có hứng thú muốn mang người cải trang ra cung xem xét tình hình dân chúng.
Chiêu Đức Đế nguyên là muốn mang Bảo Lạc đi ra ngoài hít thở không khí, đáng tiếc, Bảo Lạc ban đêm gió lạnh thổi vào, ngày thứ hai đầu nặng chân nhẹ, nói chuyện đều mang theo nồng đậm giọng mũi, hội đèn lồng tự nhiên cũng liền không đi được.
Chiêu Đức Đế mắt thấy khuê nữ bảo bối nhà mình sắp khóc nhè, liền hướng nàng nhận lời sẽ đem cảnh tượng hội đèn lồng mình chứng kiến vẽ ra, còn sẽ vì nàng mang về một chiếc đèn lồng xinh đẹp nhất, Bảo Lạc cảm xúc lúc này mới chuyển biến tốt đẹp chút.
Lúc này, Bảo Lạc quan sát kỹ lưỡng chiếc đèn lồng trong tay Chiêu Đức Đế kia.
Đó quả thật là một chiếc đèn lồng thủ công tinh xảo, đèn lồng kia có sáu cái mặt, mỗi một mặt đều có một vị mỹ nhân giống nhau như đúc, làm người khác thấy liền không bỏ được ánh mắt.
- "Chiếc đèn lồng lưu ly mỹ nhân này liền tặng cho tuệ tiểu công chúa mỹ lệ, thông minh của trẫm."
Chiêu Đức Đế cười tủm tỉm mà đem đèn lưu li mỹ nhân nhét vào trong tay Bảo Lạc.
Một bên công công hầu cận tiến lên giải thích với Bảo Lạc, nói:
- "Công chúa, chiếc đèn này là Hoàng Thượng tự mình vì ngài mà chiến thắng giải câu đố đó nha.
Những người đọc sách vào ngày hội này liền thích đoán đố đèn.
Tuy là bọn họ tự xưng mình là học phú ngũ xa, cũng không đoán được nhiều bằng Hoàng Thượng đâu."
Chiêu Đức Đế ở một bên cười mà không nói.
Bảo Lạc rất sùng bái mà nhìn về phía Chiêu Đức Đế:
- "Phụ hoàng thật là lợi hại! Nếu này chiếc đèn lưu li mỹ nhân này là phụ hoàng vì nhi thần mà thắng, nhi thần liền càng muốn quý trọng, nhi thần liền sai người đem đèn treo ở trong phòng nhi thần."
Chiêu Đức Đế tuy nghe nhiều lời mọi người chung quanh a dua nịnh hót, nhưng đối mặt với khuê nữ nhà mình ánh mắt sùng bái, vẫn là thập phần hưởng thụ.
- "Bất quá phụ hoàng a, ngài nhưng đừng tưởng rằng có chiếc đèn lưu li mỹ nhân này, nhi thần liền đã quên ngài còn thiếu nhi thần một bức tranh đâu.
Trước khi ngài ra cung chính là đã nói qua, ngài sẽ thay thế nhi thần đem khung cảnh náo nhiệt ngoài cung tất cả đều nhìn đến, sau đó lại vẽ ra cho nhi thần xem..
Ngài nhưng không cho chơi xấu."
Chiêu Đức Đế chỉ vào Lương công công bên người Bảo Lạc cười mắng:
- "Nhìn nàng đi, nhất là được cái khôn khéo, sợ trẫm thua thiệt đồ vật của nàng đâu.
Thôi thôi, trẫm vẫn là chạy nhanh trở về đẩy nhanh tốc độ vẽ ra, đỡ phải mang bức họa tới chậm, nàng lại muốn một hồi nói ra nha."
Lương công công cũng cười nói:
- "Công chúa cùng Hoàng Thượng cảm tình thật tốt."
Ra khỏi Phượng Nghi cung, Chiêu Đức Đế trên mặt vẫn tươi cười còn không có dỡ xuống.
Bảo Lạc đứa nhỏ này, thực sự khiến người ta đau lòng, chẳng sợ dù có trưởng thành nhưng cùng lúc