Bắc Nhung khai chiến ảnh hưởng giằng co mấy tháng liền, mọi người đều cho rằng trận này chiến sự sẽ diễn biến thành một hồi khổ chiến kéo dài đến mấy năm, không nghĩ rằng lại lấy phương thức như vậy đột nhiên im bặt.
Nghe nói, chỗ giáp biên giới Bắc Nhung và Đại Hạ trước mắt vết thương cùng tử thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng đồng dạng, Bắc Nhung vương thành cũng không thể chiếm được cái gì tốt.
Nguyên bản là một thành trì còn được tính là phồn hoa, bởi vì Đại Hạ tấn công liền gặp không ít khó khăn.
Nếu trong khoảng thời gian từ 5 - 10 năm không có chiến lược phát triển thì đừng nghĩ có thể khôi phục nguyên khí.
Trong cuộc chiến dịch trường kỳ này, có hai cái tên nhất định phải được mọi người khắc cốt ghi tâm.
Một cái là Thạch Mạc Hoài tướng quân, đến trễ chiến cơ, tham ô quân lương, suýt nữa gây ra đại họa.
Đêm trước khi xảy ra cuộc đại chiến, hắn trầm mê nữ sắc, bị địch giết ngay trên giường, lấy phương thức chết đi như vậy làm mất hết danh dự, tất nhiên là xú danh rõ ràng.
Nghe nói, Thái Hậu cũng từ bỏ con cháu nhà mẹ đẻ, tự mình ra mặt, thỉnh Chiêu Đức Đế đối với việc này nghiêm trị không tha.
Bồi dưỡng một ra cái con cháu như vậy, nhà mẹ đẻ Thạch gia của Thái Hậu tự nhiên cũng đã chịu liên lụy.
Nhưng biểu hiện lần này của Thái Hậu lại cực kỳ khác thường, không hề có ý tứ muốn che chở cho Thạch gia.
Nàng đối Chiêu Đức Đế nói:
- "Ai gia biết Hoàng Thượng ngày thường xem trọng mặt mũi của ai gia, đối với đám con cháu nhà mẹ đẻ không nên thân này của ai gia có nhiều chiếu cố.
Nhưng đám con cháu bất hiếu đó không những không thể vì Hoàng Thượng phân ưu, còn làm ra loại sự kiện mất mặt như vậy, liền trăm triệu lần không thể nuông chiều bọn chúng như vậy.
Hoàng Thượng cứ quyết định xử trí, không cần phải xem mặt mũi ai gia.
Ngay cả Thạch gia, Hoàng Thượng nên trách phạt như thế nào, liền liền phạt như thế ấy đi.
Hôm nay, đối với bọn họ trừng phạt một phen, cũng là để bọn họ chớ có dẫm lên vết xe đổ của Thạch Mạc Hoài."
Chiêu Đức Đế nguyên bản đối với Thái Hậu rất đề phòng, nhà mẹ đẻ của Thái Hậu chấp chưởng binh quyền, lần này Thạch Mạc Hoài làm chuyện xấu, Thái Hậu tất yếu liền tìm mọi cách mà đem Thạch Mạc Hoài cùng Thạch gia chia rẽ, bảo vệ Thạch gia.
Kể từ đó, Thạch gia mới có khả năng tiếp tục chấp chưởng binh quyền.
Hắn không nghĩ tới, Thái Hậu đối với việc này thế nhưng hoàn toàn là một thái độ buông tay mặc kệ.
Chẳng lẽ từ trước cho tới nay, Thái Hậu cũng không có cái dã tâm gì, là hắn nhìn lầm rồi? Hay vẫn là nói, Thái Hậu có chỗ khác nhờ cậy vào, cho nên, chẳng sợ vứt bỏ một Thạch gia râu ria cũng không sao?
Chiêu Đức Đế tự nhiên biết, loại khả năng thứ hai là rất thấp.
Thái Hậu những năm gần đây vẫn luôn ở trong thâm cung, ngày thường tiếp xúc tới lui cũng chỉ có vài người như vậy.
Trừ bỏ mẫu tộc ở bên ngoài thì còn có thể đủ khả năng dựa vào ai? Nàng còn có thể dựa vào mẫu tộc của thê tử nhi tử quá cố sao? Nhưng năm đó, thân nhi tử cùng thân tức phụ song song chết cùng âm mưu đó, mẫu tộc tức phụ của nàng cũng nhanh chóng suy bại hoàn toàn rồi, hiện giờ, nói vậy ốc còn không mang nổi mình ốc.
Chiêu Đức Đế lắc lắc đầu, đánh mất cái suy đoán này, trong lòng đối với Thái Hậu kiêng kị cũng tiêu tán đi một chút.
Hắn nói:
- "Mẫu hậu quả nhiên thâm minh đại nghĩa, nếu là nhóm thần tử của trẫm đều giống như mẫu hậu, trẫm liền không cần phải âu sầu.
Mẫu hậu yên tâm, đầu sỏ gây nên tội là Thạch Mạc Hoài đã chết, trẫm sẽ không làm liên lụy tới cữu gia cùng những người khác.
Chỉ là đội quân phương bắc này lại không thể để Thạch gia tiếp tục chưởng quản nữa.
Lần này, Thạch Mạc Hoài gây ra họa lớn như vậy, trẫm phải để cho người trong thiên hạ một cái công đạo a."
Từ đầu đến cuối, cái mà Chiêu Đức Đế muốn chính là binh quyền của Thạch gia.
Chỉ cần binh quyền có thể trở lại trong tay hắn, những chuyện khác đều dể nói.
Nếu Thái Hậu đã tri tình thức thú như vậy, hắn cũng không cần phải đối với Thạch gia đuổi cùng giết tận.
Thái Hậu hơi hơi gật đầu:
- "Những việc này Hoàng Thượng cứ làm cho tốt đi, không cần nói cho ai gia.
Ai gia là một cái nữ tắc nhân gia, nhưng có biết cái gì đâu? Có thể đem tiểu ngũ hảo hảo mà nuôi lớn, ai gia liền cảm thấy mỹ mãn rồi."
Chiêu Đức Đế vung tay lên nói:
- "Trẫm những ngày gần đây có được một bộ danh gia bảng chữ mẫu, rất thích hợp để tiểu ngũ dùng, trẫm liền phái người mang đến cho tiểu ngũ.
Tiểu ngũ thông tuệ linh tú, ngày sau để hắn vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, phong vương kiến phủ, thành tựu nói vậy sẽ không ở phía dưới mấy vị huynh trưởng đi."
Thái Hậu lúc này trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một chút tươi cười:
- "Liền làm theo lời Hoàng Thượng nói đi.
Ai gia cũng không trông cậy vào tiểu ngũ có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cầu hắn đừng ném hết thể diện của Hoàng Thượng là được."
Sau khi tiễn Chiêu Đức Đế đi, Thái Hậu liền xoa huyệt Thái Dương chính mình nói:
- "Thật là một đám ngu xuẩn, chỉ vì cái lợi trước mắt, chỉ nghĩ đi lối tắt như thế nào, đem Bắc Nhung bắt lấy, rồi tranh công, lại không biết rằng thứ ai gia không cần nhất chính là bọn họ tự chủ trương như thế."
- "Hiện giờ chuyện này không hoàn thành, liền đem binh quyền ném đi, ngày sau để xem bọn họ làm như thế nào còn mặt mũi cùng liệt tổ liệt tông nói chuyện!"
Đừng nhìn Thái Hậu ở trước mặt Chiêu Đức Đế một bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, đối với việc này không chút nào để ý nhưng trong lòng nàng đều là rỉ máu.
Nàng cùng tiểu ngũ tuy có duy trì quan hệ cùng người nọ ở ngoài cung, nhưng người nọ rốt cuộc không thể so nàng với thế lực nhà mẹ đẻ đáng tin cậy được.
Nếu không phải biết việc này đã vô pháp cứu vãn, Thái Hậu cũng sẽ không chủ động đem binh quyền của Thạch gia dâng lên cho Chiêu Đức Đế thu hồi, cũng mượn cơ hội này hướng Chiêu Đức Đế cho thấy chính mình không hề có dã tâm.
Chuyện này hết thảy, bất quá là Thái Hậu ở trong hoàn cảnh này không thể nề hà, kịp thời ngăn cản tổn hại xuống mức thấp nhất.
Lần này, Chiêu Đức Đế tuy rằng tin tưởng Thái hậu, nhưng Thái Hậu cũng phải trả giá cực kỳ nghiêm trọng.
Cũng trong cuộc chiến này, một cái tên khác cũng được mọi người đem ra khắc ghi, tự nhiên chính là Lam Thừa Vũ.
Tên này là tiểu tướng bất quá cũng chỉ mới mười lăm tuổi, tuổi trẻ tài cao, lại có thể nhiều lần lập nên kỳ công, một đường đánh tới Tây Lương vương đình không tính, còn dụng binh đúng cách, ở thời điểm phía bắc chiến sự nguy cấp nhất liền đem Bắc Nhung vương đình vây quanh, khiến cho Bắc Nhung vương phải ngậm ngùi lui binh.
Nguyên bản An Quốc Công đã được xem như là một vị danh tướng đương triều cực kỳ trầm ổn, cẩn thận, ai ngờ, con hắn, mắt thấy lại mang tư thế trò giỏi hơn thầy.
Bực này tuổi tác, bực này công tích, không khỏi làm người tán thưởng.
Trong triều đình không ít thần tử thập phần kích động, ở trên người Lam Thừa Vũ, bọn họ thấy được một ít bóng dáng truyền kỳ danh tướng.
Đại Hạ từ khi kiến quốc cho tới nay, loạn