Đối mặt với Lam Thừa Vũ không tiếng động uy hiếp, Lam Sơ Nghiên cũng thu liễm lại không ít, trên mặt nổi lên chút tươi cười, một khuôn mặt đẹp tràn đầy cao lãnh.
Nàng kéo tay Bảo Lạc cũng không quay đầu lại mà hướng vào quán trà đi tới:
- "Ca ca ta có đôi khi tính tình thật sự quái gở, đừng để ý đến hắn, để tự bản thân hắn ngốc trong chốc lát đi.
Không ai quan tâm thì tính tình tinh quái đó cũng liền không có.
Chúng ta chạy nhanh vào đi thôi, mới vừa rồi ta nghe thấy trong quán trà truyền đến nhiều trận tiếng cười thật náo nhiệt, chờ lát nữa chúng ta đến chậm thì có thể nghe được cái gì nữa.."
Bảo Lạc hiểu rõ hai huynh muội Lam Thừa Vũ cùng Lam Sơ Nghiên ngày thường quá rõ.
Từ mới lúc đầu gặp Lam Sơ Nghiên, Lam Sơ Nghiên vẫn luôn tận sức hủy hoại hình tượng của ca ca nàng, hiện giờ hai huynh muội tuổi tác cũng lớn hơn rồi, nhưng điểm này thật ra không mảy may thay đổi chút nào.
Một khi Lam Sơ Nghiên lôi kéo Bảo Lạc nói rất nhiều thứ, liền xem nhẹ Lam Thừa Vũ ở bên cạnh, Lam Thừa Vũ liền sẽ trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, trên mặt tràn ngập ý tứ biểu tình "Ta thực không vui", mà khuôn mặt Lam Sơ Nghiên cũng đồng dạng có biểu tình như thế.
Mới vừa rồi Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ bất quá là nhìn nhau liếc mắt một cái, chỉ nói với nhau mấy câu, Lam Sơ Nghiên liền thực không vui, cảm thấy bằng hữu của mình bị người khác đoạt đi mất.
Hai huynh muội một khi tách ra còn tốt, một người là tiểu thư khuê các, một người là công tử nhẹ nhàng, nhưng một khi hai anh em đi cùng một chỗ..
Tấm tắc, sợ là chỉ có thể nhìn đến hình ảnh hai cái kẻ ấu trĩ to đầu tranh cãi nhau.
Tưởng tượng như vậy, Bảo Lạc cũng cảm thấy rất thú vị.
Nàng một bên bị Lam Sơ Nghiên lôi kéo đi, một bên quay đầu lại đối với Lam Thừa Vũ lộ ra một cái biểu tình thương mà không giúp gì được.
Lam Thừa Vũ lặng im một lát, nói với hai hai gã thân binh bên người nói: "Đuổi kịp."
Hai gã thân binh liếc nhau, xoa xoa đầu, nhận mệnh mà tiếp tục đi theo Lam Thừa Vũ làm phông nền.
Trong quán trà, tiên sinh diễn thuyết vừa lúc nói đến đoạn Bắc Nhung vương tiến công Đại Hạ một đoạn kia:
- "..
Lại nói Bắc Nhung vương này cũng thật là lưng hùm vai gấu, đầu lớn như đấu, mắt như chuông đồng, hướng chỗ đó tùy tiện vừa đứng liền có thể đem người dọa cho một cái chết khiếp.
Bắc Nhung vương tàn - bạo - thành - tính, nghe nói một ngày không giết người liền thấy ngứa ngáy tay chân.
Khi hắn chiếm lĩnh mấy thành trì biên quan Đại Hạ ta, người trong thành cũng thật sợ hãi mà không dám nói một tiếng, sợ một cái vô ý liền rước họa vào thân, một khi bị vị Ma Vương này chú ý thì cả nhà liền gặp tai ương."
Nói đến chỗ này, tiên sinh diễn thuyết dừng một chút, lại thần thần bí bí nói:
- "Không những như thế, nghe nói Bắc Nhung vương còn thích ăn thịt người sống nữa đó.
Chung quanh tức khắc phát ra một trận hít khí thanh.
-" Bắc Nhung vương này thực sự có đáng sợ như vậy không? "
Phía dưới lập tức liền có người đưa ra nghi vấn.
-" Đó là đương nhiên, nếu không, Bắc Nhung vương có thể đối mặt một cái liền có thể Thạch tướng quân của mang hù chết hay sao? "
Người kể chuyện nói.
-" Nghe tựa hồ cũng có đạo lý a.
Bất quá, Bắc Nhung vương này lợi hại như vậy chẳng phải là không ai có thể chiến thắng hắn hay sao? "
-" Như thế nào không có người chiến thắng hắn? Bắc Nhung vương rõ ràng đã bị Võ An Hầu đánh đến hoa rơi nước chảy, tè ra quần mà chạy..
Võ An Hầu hiển nhiên so với hắn lợi hại hơn! "
Có người không phục mà phản bác nói.
-" Bắc Nhung vương đáng sợ như vậy, Võ An Hầu lại có thể chiến thắng hắn có thể thấy được Võ An Hầu cũng là một người không tầm thường a..
"
-" Đây là đề tài kế tiếp mà chúng ta muốn nói.
"
Người kể chuyện này đem giấy phiến hợp lại, làm như có thật nói:
-" Bắc Nhung vương tuy đáng sợ, nhưng Võ An Hầu cũng là chiến thần hạ phàm, các ngươi nghĩ Hoàng Thượng là thiên tử, Võ An Hầu chính là cháu trai của Hoàng Thượng, người đó còn có thể là phàm nhân hay sao? "
-" Nghe nói khi Võ An Hầu lên sân khấu chân đạp tường vân, thân khoác ráng màu, hắn thấy Bắc Nhung vương ở Đại Hạ ta tác oai tác quái, khi dễ bá tánh liền giận không thể tả, hắn cưỡi bảo mã hãn huyết liền hướng về phía Bắc Nhung vương vọt lên, cùng Bắc Nhung vương đại chiến 300 hiệp, đấu đến trời đất tối sầm..
"
Trong quán trà, mọi người tập trung tinh thần mà nghe tiên sinh diễn thuyết nói bốc nói phét, Lam Sơ Nghiên liền ghé vào trên vai Bảo Lạc cười đến hoa chi loạn chiến:
-" Ai da, ta không được, ta còn là lần đầu tiên biết, nguyên lai ca ca ngốc nhà ta không phải người, mà là thiên tiên hạ phàm đó.
"
Bảo Lạc nhìn thoáng qua sắc mặt Lam Thừa Vũ, thấy Lam Thừa Vũ ngày thường vốn tuấn tú dị thường, hiện tại lại biểu hiện một bộ dạng khẩn trương, đầy rối rắm, cũng không khỏi quay đầu đi cười khẽ một tiếng.
May mà thanh âm của các nàng cũng không lớn, chung quanh lực chú ý của mọi người lại đều tập trung trên người tiên sinh kia, mới không có người nào chú ý tới các nàng.
-" Sơ Nghiên, ngươi cần phải đem chuyện cười này nhớ kỹ, trở về phủ nói cho Lam phu nhân nghe, Lam phu nhân đối với chuyện này sẽ cảm thấy hứng thú.
"
Bảo Lạc nhắc nhở Lam Sơ Nghiên.
-" Có đạo lý, ta nhưng phải nghe thật kỹ a.
Nếu không chờ về nhà, ta còn không biết ca ca ngốc này của ta rốt cuộc là thần tiên phương nào đâu.
"
Lam Sơ Nghiên nắm chặt nắm tay.
Lam Sơ Nghiên rất đắc ý, Lam Thừa Vũ sắc mặt lại không mấy tốt đẹp.
Nghĩ đến từ trong miệng người khác nghe được sự tích về chính mình, là một loại cảm giác thực vi diệu đi.
Trong lúc Lam Sơ Nghiên còn đang tập trung tinh thần mà nghe chuyện xưa, Bảo Lạc chú ý tới Lam Thừa Vũ lặng yên rời khỏi quán trà.
Nàng suy nghĩ một lát, cũng liền đi theo.
Lam Thừa Vũ đi thực nhanh, nện những bước thực dài, Bảo Lạc từ trước đến nay đi đường thong thả, căn bản đuổi không kịp hắn.
Vẫn là Lam Thừa Vũ nghe được ở sau lưng truyền đến tiếng hít thở dồn dập phía sau mới hơi nhíu mày, cố ý thả chậm từng bước để Bảo Lạc chậm rãi đi đến bên người hắn.
Chỉ chạy chậm một đoạn mà thân mình Bảo Lạc đã có chút không ổn, nắm chặt tay áo Lam Thừa Vũ đứng vững vàng thân mình mới buông lỏng tay ra:
-" Ngươi sinh khí sao? "
Lam Thừa Vũ nhìn đôi tay nhỏ kia buông tay áo hắn ra, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
Hắn lắc đầu:
-" Không có, chỉ là không có hứng thú thôi.
"
Sinh khí? Không tồn tại.
Hắn nếu là dễ dàng tức giận như vậy, lại có thể bị trêu chọc tới mức sinh ra hỏa khí lớn như vậy chỉ sợ còn không có lập được chiến công trên chiến trường liền bị người khác dùng công tâm mà bắt lấy rồi.
Nghe người kia kể chuyện xưa về chiến tích của chính mình, Lam Thừa Vũ phảng phất cảm thấy không quan hệ, không